22
Vì vết thương ở tay của Hạ Trăn Ngôn, tôi đã giúp anh dắt chó suốt mấy ngày liền.
Không bao lâu sau, tôi và Cửu Thiên Tuế đã thân nhau như thể gắn bó từ kiếp trước.
Nó gần như hiểu được mọi mệnh lệnh của tôi, chỉ số thông minh chắc cũng ngang một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Chỉ là thỉnh thoảng khi tôi gọi tên nó thì nó có hơi… khựng một chút.
Dĩ nhiên rồi.
Sau mấy ngày đi dạo cùng nhau, tôi và Hạ Trăn Ngôn cũng quen thân hơn kha khá.
Vì thông thường, cả ba bọn tôi – hai người một chó – đều ra ngoài cùng nhau.
Có chút giống khoảng thời gian ở đảo Bắc Á trước kia… chỉ khác là người đứng bên tôi ngày đó là Giang Hoài, và chú chó cũng là một con khác.
Hạ Trăn Ngôn năm nay đã năm tư, số lượng tiết học mỗi tuần không nhiều, thời gian rảnh rất dồi dào.