Mấy chục giây qua đi, chủ phong Thiên Tà Tông bỗng nhiên yên lặng trở lại.
Đã không còn lại bao nhiêu người, chỉ cần là những người đứng yên không động đậy, thì đều không chết một ai.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, ở bắc vực không còn tên Thiên Tà Tông nữa! Mà ở đây, sẽ là đạo tràng mới của u Vân Tông ta! Ta vẫn là một câu nói đó, chỉ cần tội của các ngươi không đáng chết, ta sẽ không làm gì các ngươi cả. Thậm chí nếu như các ngươi không thông đồng làm bậy, u Vân Tông còn có thể thu nhận các ngươi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
u Vân Tông vừa lập, có rất nhiều việc phái làm.
Những ngày này, trên dưới u Vân Tông bận đến nỗi chân không chạm đất.
Một mặt, u Vân Tông muốn tiếp quản phạm vi thế lực của Thiên Tà Tông, phải bận rộn liên hệ với các đại thế lực bên dưới.
Một mặt, trong sơn môn bị Mao Nguyên Cơ làm cho chướng khí mù mịt, có rất nhiều thứ phải sắp xếp lại.
Chỗ ở của Mao Nguyên Cơ được xây dựng như một tòa cung điện, lúc đệ tử u Vân Tông tìm tới, lại vẫn còn cả một đám thê thiếp, ai nấy đều xinh đẹp như hoa.
Những cô gái này phần lớn là do Mao Nguyên Cơ cướp đoạt về, đương nhiên phải thả bọn họ đi.
Mà đối với những thứ dung tục tầm thường này Diệp Viễn trước nay đều không mấy quan tâm, hắn cải tiến lại đại trận hộ tông của Thiên Tà Tông trước đây rồi tự mình bê’ quan tu luyện.