“Ha ha, được! Chẳng mấy khi mà gặp được đối thủ như ngươi, chưởng tiếp theo ngươi phải cẩn thận đấy! Đây là tinh túy sở học cả đời, cũng chính là con át chủ bài cuối cùng của ta! Nếu như vừa rồi chính là cực hạn của ngươi, thì ta khuyên ngươi vẫn là đừng nên đánh tiếp nữa, bó tay chịu trói đi!”
Đới Vũ Ngấn cũng bị sự phóng khoáng của Diệp Viễn kích động, muốn cùng Diệp Viễn đánh một trận cuối cùng.
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Ta nói rồi, ta sẽ một mạch thắng tiếp! Đới trưởng lão ngươi vẫn nên quay về Tử Thần Tông chuyên tâm nghiên cứu võ đạo đi, loại việc xâm lược Vô Biên giới này không thích hợp với ngươi!”
“Ha ha, Diệp Viễn ngươi cũng nhìn thấu được? Có điều Đới Vũ Ngấn ta nhận đại ân của Phong Hoàng bệ hạ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn trước việc này? Bớt nói nhiều lời vô ích đi, đến đây!” Đới Vũ Ngấn cười to nói.
“Được, nếu đã như vậy, ta đánh cho ngươi trở về! Gần đây ta lĩnh ngộ được một chiêu kiếm, bản thân ta cũng chưa từng thử qua uy lực của nó. Đới trưởng lão, ngươi hãy cẩn thận!”
Sau khi cười lớn, biểu tình của hai người đều mang vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Hai người đều biết, một kích tiếp theo của đối phương, chính là một kích phá núi bổ trời!
“Bọn họ đang nói gì vậy? Xâm lược Vô Biên giới?”
“Hình như là ý này! Thế nhưng… rốt cuộc đây là chuyện gì? Đang yên đang lành ai lại đi xâm lược Vô Biên giới?”
“Không biết nữa, nghe bọn họ đối thoại không hiểu ra sao cả.”