“Lại dám đùa nghịch Tằng sư huynh, hà hà, ta thấy ngay cả kho củi ngươi cũng không cần ở nữa.”
Mấy người bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng, từng tên cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí ma sát quyền chưởng, kích động không thôi.
Diệp Viễn cười nói: “Cũng không phải là ta nói muốn chuyển cho ngươi, là chính ngươi tự cho rằng như vậy thôi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi ngủ ở kho củi được rồi. ừm, kho củi cũng một trăm điểm tích lũy một đêm.”
Đám người nhìn nhìn Diệp Viễn giống như nhìn kẻ đần vậy, tiểu tử này sẽ không bị hóa điên chứ?
Có điều đến lúc này, mọi người cũng đều nhìn ra, chuyện hôm nay không cách nào êm xuôi được rồi.
Nhất là Trương Kính, vốn dĩ hắn cũng cho là Diệp Viễn là kẻ hèn nhát, trực tiếp hạ vũ khí đầu hàng. Lại không nghĩ rằng chuyện lại quay một trăm tám mươi độ, Diệp Viễn lại dám thu phí bảo hộ của đám người Tằng Dự!
Không biết là hắn thật sự có nắm chắc, hay căn bản chính là đầu óc không dùng được. Nếu không nữa thì, chính là một tên đại thiếu gia bị làm hư rồi.
“Hê hê, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu như ngươi đã muốn ngủ ở ngoài trời, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
“Phong Lôi Chưởng!”
Tằng Dự thu hồi lệnh bài, một chưởng nhanh như điện chớp đánh tới Diệp Viễn!