“Ngươi không khoác lác có chết không? Mười năm đột phá Hồn Hải Cảnh, vậy thì ngươi có thế làm u Vản tông chưởng môn rồi!” Nam Phong Chí Nhu một mặt khinh bỉ nói.
Lúc này Diệp Viễn mới kịp phản ứng, hình như mới vừa rồi nói có chút hơi quá, với tầm mắt của Nam Phong Chỉ Nhu, căn bản là nàng không lý giải được.
“Ha ha, chuyện này cũng bị ngươi phát hiện, hay là chúng ta chạy nhanh đi, đừng đế bị lão quái nhân kia giết thật thì lỗ lớn rồi.”
“Biết ngay là ngươi khoác lác! Nghiêm túc một chút có được không?” Nam Phong Chỉ Nhu trợn mẳt nhìn Diệp Viền một cái.
“Rống!”
Đúng lúc này, một tiếng kẻu lớn vang lẽn!
Một con Đại Điếu phá không mà tới, đứng ở trước bầy yêu thú bên kia, đối diện với Hắc Nha lão nhân.
Sau khi con yêu thú Đại Điểu xuất hiện, đám yêu thú cũng lui rất xa về phía sau.
“Này này, đó là yẽu thú gì, nhìn có vẻ như rất lợi hại!”
“Nói nhảm! Uống cho ngươi còn là thợ săn yẽu thú, vậy mà ngay cả Kim Kiếm Điêu cũng không nhận ra! Đây chính là yêu thú cấp bốn! Ta nghe nói, con Kim Kiếm Điêu này chính là lãnh chúa ở hẻm núi Liên Nguyệt! Lúc trước cũng không biết nó ẩn núp ở nơi nào, hiện tại thấy Hắc Nha lão nhân xuất hiện, nên nó cũng không nhịn được mà xuất hiện đấy.”