Thương Hoa Kiếm đảo một cái, lần nữa phát ra một đạo kiếm mang. Chí là Hắc Mãng đã có sự chuấn bị, sẽ không tiếp tục trúng chiêu đơn giản như vậy, lập tức thân hình trượt đi tránh khỏi.
Chỉ là sau khi Hẳc Mãng né tránh, không tiến về phía bên này như trước nữa.
Trong lòng Diệp Viền dâng lẻn một dự cảm không tốt, quả nhiên, Hắc Mãng bỗng nhiên quay đầu một cái, vậy mà quay lại chổ Bạch Hổ!
“Đáng chết!” Diệp Viễn thầm mắng một tiếng, rút kiếm đuổi theo.
Nam Phong Chí Nhu mai phục nửa ngày, vậy mà Hắc Mãng lại chạy mất, không khỏi vô cùng phiền muộn.
Có điều lúc này nàng có mai phục cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho nên cũng bước ra đuối theo.
Hắc Mãng này giảo hoạt dị thường, mặc dù để hở phía sau lưng cho Diệp Viễn, nhưng lại lúc ấn lúc hiện, căn bản là không có cách nhắm chuẩn, Diệp Viển đánh liên tiếp mấy đạo kiếm khí, đều bị nó tránh khỏi.
Trong chớp mắt, Hâc Mãng cách Bạch Hổ chỉ có vài chục trượng, khoảng cách này đối với nó mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lúc này Bạch Hố đã thoi thóp, vừa rồi dốc sức chiến đấu qua đi, lúc này rốt cục không còn chút sức lực nào.
Nó vốn không phải là đối thủ của Hâc Mãng, lại bị Hắc Mãng cắn mấy lần, lúc này chẳng những vết thương chồng chất, mà còn bị trúng độc, làm sao còn có sức lực phản kháng?