“Đại tư tế, vậy... ngài nói xem Diệp đại sư sẽ suy diễn tới mức độ nào? Ngài ấy... ngài ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Sa Nhất lo lắng hỏi.
“Sao lại thế được? Luyện dược sư suy diễn đan phương dĩ nhiên sẽ liệu sức mà làm! Thật sự đẩy mình tới chỗ chết thì không phải ngu xuẩn cũng là vạn bất đắc dĩ. Cực hạn của Diệp Viễn là bao nhiêu ta cũng khó nói. Nhưng ta đoán chắc hắn có hi vọng suy diễn được tới ba mươi phần trăm, nhỉ?” Lê suy nghĩ một chút, hơi không xác định trả lời.
Sa Nhất nghe vậy không khỏi thất vọng nói: “Chỉ có ba mươi phần trăm thôi sao? Vậy... e là không dễ luyện chế được Tử Hư Khí Linh Đan đâu!”
Lê nghe thế thì giận dữ quát: “Đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Tử Hư Khí Linh Đan chính là đan phương do cường giả thần đạo để lại, có thể suy diễn tới ba mươi phần trăm đã là nghịch thiên rồi!”
Sa Nhất không dám mạnh miệng, chỉ lầm bầm: “Ta… chẳng phải ta chỉ lo lắng Diệp đại sư không luyện chế được đan dược sao? Thiếu chủ còn đang chờ đan dược cứu mạng đấy!”
Lê cũng tỉnh táo lại, thở dài nói: “Có luyện chế được hay không thì phải xem tạo hóa rồi! Theo ta thấy nếu ngay cả Diệp Viễn cũng không luyện chế nổi Tử Hư Khí Linh Đan thì e là trên đời này không ai có thể làm được nữa.”
Những ngày qua đi theo Diệp Viễn làm chân sai vặt, ông ta đã học được không ít thứ.
Học thức uyên bác của Diệp Viễn về mặt đan đạo khiến Lê cảm thấy bản thân không thể sánh bằng...
Dù Lê được xưng là một trong những luyện dược sư mạnh nhất Hải tộc, nhưng khi so với Diệp Viễn thì chỉ như đom đóm so với trăng thanh.
Hai người còn đang cảm thán, cánh cửa của Bích U Các sau lưng “kẹt” một tiếng mở ra.