Tiếng gầm vừa nãy của Ngao Khiên có khí thế rất đáng sợ, đương nhiên là mấy người này cũng nhận ra, nếu không chắc chắn sẽ không khách khí như thế.
Chỉ là bọn họ lầm tưởng rằng Ngao Khiên mới là người dẫn đầu đoàn người này.
“Đại nhân, chúng ta đến làm gì?” Ngao Khiên mờ mịt hỏi Diệp Viễn.
“Đại nhân?”
Người ở giữa đó ngạc nhiên đánh giá Diệp Viễn, nhưng dù có nhìn thế nào, Diệp Viễn cũng chỉ là một Đạo Huyền tầng sáu bình thường mà thôi.
Diệp Viễn cũng không để tâm, bình tĩnh nói: “Tại hạ Diệp Viễn, những người này là tùy tùng của ta. Nghe nói trên đảo Cửu Phượng có đồ tốt mà ngoại giới không có, nhưng chúng ta lại không có lệnh bài Thanh Mục, chỉ có thể tự tiện xông vào. Nếu có làm phiền, xin bỏ qua cho.”
Lúc này, Sa Nhất tới gần bên cạnh Diệp Viễn nói: “Người ở giữa là Nhị đảo chủ Hắc Mông, người bên phải là Tam đảo chủ Đoàn Lăng Phong, người bên trái là Tứ đảo chủ Hồng Đào.”
Đương nhiên là Hắc Mông nhận ra Sa Nhất, hắn thấy thái độ của Sa Nhất đối với Diệp Viễn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên không thôi.
Sa Nhất là khách hàng cũ của hội giao dịch, tính cách và thực lực của gã, Hắc Mông cũng biết khá rõ.
Nhưng kiêu ngạo như Sa Nhất lại cung kính với Diệp Viễn như thế!