Oanh!”
Một tiếng vang lớn truyền đến, Ám Huyền Kim đập xuống mặt đất tạo ra một cái hố to, chấn động khiến dưới chân mọi người đều phát run.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì hãi hùng khiếp vía. Tên Diệp Viễn này nhất định là một quái thú hình người, một khối Ám Huyền Kim lớn như vậy mà hắn có thể rút ra được!
Nhưng mà mọi người còn chưa kịp kinh ngạc xong thì đã sinh dị biến!
Huyệt động vừa được mở thì từng cỗ hắc khí như muốn vỡ tung bắt đầu trào ra từ trong sơn động.
"Ai da, dường như đã rước phải một phiền phức lớn!” Diệp Viễn làm vẻ mặt vô tội nói.
Sắc mặt của một đám Tôn chủ cũng đại biến, mỗi một người còn đang ngóng trông để được vào động tìm kiếm bảo vật, nào ngờ lại lập tức xuất hiện dị biến như thế này?
“Chạy mau! Ám Huyền Kim này là dùng để phong ấn ma vật, Ám Huyền Kim bị rút ra, ma vật đã không còn bị khống chế nữa!” Liệt Hỏa thấy bất ổn, lập tức chạy trốn.
“Ha ha ha, bọn ta bị vây ở chỗ này đã mười vạn năm, rốt cuộc cũng đã có thể thấy được ánh mặt trời!”
Lúc này, từng đám bóng đen tuôn ra từ trong huyệt động, trong nháy mắt bao vây tất cả mọi người lại, phong tỏa hết mọi đường lui.