“Đương nhiên! Chẳng lẽ ở trước mắt nhiều người như vậy, ta lại nói đùa với ngươi hay sao? Bớt nói nhảm đi, có đấu hay không? Không dám đánh vậy thì ngoan ngoãn giao danh ngạch ra! Thành chủ đại nhân, ta biết ngài và Diệp Viễn có giao tinh, nhưng loại chuyện này liên quan đến danh dự của thành Cổ Phong, Cố Hoa ta không thể nhượng bộ!”
Dáng vẻ của Cố Hoa toàn bộ đều là vì đại nghĩa, đặt đạo đức của mình ở trên cao, chính là vì muốn Bùi Văn Cường nói thêm cái gì cũng không hay.
Diệp Viễn khẽ thở dài nói: “Được rồi, ta đấu với ngươi, ngươi phải chuẩn bị cho tốt đấy!”
Cố Hoa không ngờ Diệp Viễn nói đánh là đánh, lập tức đem nguyên lực toàn thân tăng lên tới trạng thái tốt nhất!
Nhưng mà vào đúng lúc này, cổ của hắn chợt lạnh, một thanh trường kiếm sắc bén đã gác ở trên cổ của hắn.
“Ngươi đã chết rồi.” Giọng nói Diệp Viễn quỷ mị vang lên bên tai Cố Hoa.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng được, không biết Diệp Viễn đã đến đứng sau lưng Cố Hoa từ lúc nào.
Vừa rồi Diệp Viễn chỉ cần đem trường kiếm nhẹ nhàng xoẹt một chút là đã có thể lấy đi mạng nhỏ của Cố Hoa
‘ỵv ĩ
rồi.