Cái thủ đoạn nhỏ này của Bùi Văn Cường, chỉ là vì thuận thế. Chung quy giá trị của một chỗ đó, còn vượt xa hơn là khích bác quan hệ của hai nhà.
Nếu như ở Xích Hà Cốc thật sư có đại cơ duyên, vậy thì giá trị của danh sách tên này đối với Diệp Viễn mà nói là không thể đo lường được.
Một chút thủ đoạn nhỏ nhỏ cũng không sao cả.
Diệp Viễn nhìn Bùi Văn Cường một cái nói: “Loại con ruồi này, cũng không cần nhọc đến đích thân thành chủ đại nhân xuất thủ, ta đi đuổi là được rồi. Có điều… không được có lần sau!”
“Khụ khụ, không có lần sau! Không có lần sau! Cái đó… Diệp Viễn, thực sự không cần ta xuất thủ sao? Thực lực của tên tiểu tử Cố Hoa này rất khá, đủ để xếp vào ba vị trí đầu trong thế hệ thanh niên của thành Cổ Phong đó.” Bùi Văn Cường nói.
Trước khi tới Bùi Văn Cường cũng không ngờ được, trên người Diệp Viễn lại có lệnh bài hoàng kim của cửa hàng Thiên Duyên.
Chỉ cần một cái lệnh bài này là đã có thế hoàn toàn ở trên Cố gia một tầng. Loại thủ đoạn này, bây giờ nhìn lại là vô cùng thừa thãi.
Có điều thủ đoạn của Bùi Văn Cường cũng không yếu, mới có đến mấy ngày, đã sờ tới những thế lực rải rác trong thành Cổ Phong. Ngay cả thực lực của thế hệ thành niên, trong lòng hắn cũng đêu biết rõ.
Ba cái danh ngạch này, từng cái từng cái đều vô cùng trân quý, làm sao Bùi Văn Cường có thế tùy tùy tiện tiện cho người ta?
Đến thời điểm ra ngoài tranh tài mà đánh thua thì người mất mặt chính là hắn.