Bùi Văn Cường tức đến nghiến răng ken két, lại không thể làm được gì. Vừa rồi hắn chỉ lo nhìn chằm chằm bước chân của Diệp Viễn, cho nên không cách nào nhớ kỹ toàn bộ hành trình phải đi như thế nào.
Điều đó có nghĩa là, hiện tại chỉ có Diệp Viễn mới có đủ năng lực đưa thủ hạ của hắn lên bờ.
ứng Thiên Nhai chỉ đứng bên cạnh không dám lên tiếng, hắn biết Diệp Viễn làm như vậy không chỉ để đối phó với Bùi Văn Cường mà còn có ý cảnh cáo hắn.
Dấu diếm độ nguy hiểm của động phủ thượng cổ này, mặc dù Diệp Viễn không nói gì nhưng không có nghĩa là hắn không có ý kiến.
Diệp Viễn muốn thông qua chuyện này cảnh cáo hắn, không có Diệp Viễn thì đừng nghĩ cứu được Từ Diễm khỏi chỗ này.
Mà trên thực tế, ngay cả chính bản thân ứng Thiên Nhai cũng không ngờ tới, vào trong động phủ thượng cổ rồi, lại phải cậy nhờ Diệp Viễn mọi lúc mọi nơi như vậy.
Đám cường giả Thiên Khải cảnh bọn họ trở nên không có tác dụng gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự sắp đặt của Diệp Viễn.
ở bên ngoài động phủ là như vậy, vào bên trong động phủ cũng không khác gì.
Sắc mặt Bùi Văn Cường đã khó coi đến không thế nhìn nối, nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
“Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”