“Thật sự không ngờ được, thần hồn của Diệp Viễn lại có thể ngưng hình thật đến trình độ này! Vừa đột phá Thần Du Cảnh mà thần hồn đã có thể ngưng hình rồi.” Ninh Nhất Hiền cũng kinh ngạc không thôi.
“Nhưng sao có thể như vậy chứ? Ta chưa từng nghe nói võ giả Thần Du cảnh nào có thể ngưng hình được thần hồn! Thần hồn của Diệp Viễn phải cô đọng chừng nào mới được như thế?” Tân Hồng Đào kinh ngạc nói.
“Chẳng trách hắn vừa độ hồn kiếp dễ dàng như vậy, thần hồn cô đọng cỡ này thì loại hồn kiếp ở trình độ đó làm sao có thể lay động được?” Thất Hải nói.
Mọi người giương mắt nhìn, chỉ thấy hình bóng lờ mờ kia như thể một đứa trẻ mới chào đời, lòng tràn ngập tò mò đối với thế giới này, cứ lượn qua lượn lại trên không trung, vui sướng vô cùng.
Khi lên đến Thần Du cảnh, thần hồn của võ giả có thể ngao du đất trời và càng thêm thân cận với thiên địa, như vậy mới có thể huy động nguyên lực trong thiên địa mạnh hơn.
Nhưng võ giả Thần Du cảnh thông thường thì thần hồn đều là vô hình, cho dù có thể tách khỏi thân thể, ngao du đất trời nhưng cũng không thể quá lâu.
Nhưng thần hồn của Diệp Viễn đã cô đọng thành hình, như vậy thần hồn của hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với võ giả Thần Du cảnh bình thường.
Võ giả thuộc ba cảnh giới bậc trung, chủ yếu tu luyện thần hồn là chính.
Thần hồn càng ngưng thật, tương tác với nguyên lực trong thiên địa càng mạnh.
Cho dù là võ giả Vô Lượng cảnh cũng không nhất định có thể tu luyện thần hồn đến trình độ ngưng hình.