Hùng Chiến nhìn thấy cảnh này, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, gật đầu nói: “Tốt lắm! Hảo hài tử! Hổ Viêm đại nhân đối với Hùng tộc chúng ta có ân nặng như núi, hôm nay chúng ta liền quyết lấy cái chết báo đáp đại nhân!”
Hùng Chiến bỗng quay người, nhìn chằm chằm vào Bằng Vân, nói: “Tiểu tử, ngươi nghe thấy rồi chứ? Muốn Hùng tộc ta đầu hàng ư, Không… Làm… Được!”
Bằng Vân vốn đang ra vẻ ‘mọi thứ đều nằm trong tầm tay ta’, nghe Hùng Chiến nói vậy, sắc mặt lập tức âm trầm đến phát sợ.
Hành vi này của Hùng Chiến quả thực không khác gì quăng một cái tát thật mạnh vào mặt gã, khiến gã mất sach thể diên.
“Nếu đã thế, bổn thiếu chủ sẽ thành toàn ngươi! Bằng Hải, diệt bọn chúng cho ta!” Bằng Vân gằn từng chữ.
“Thiếu chủ Bằng Vân, Tử Phong xin có một yêu cầu hơi quá đáng!” Bằng Hải đang định ra tay, Tử Phong bỗng bước ra nói.
Bằng Vân không buồn quay nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Nói!”
Tử Phong đưa mắt về phía Diệp Viễn, cười lạnh: “Thiếu chủ, có thể giao tên tiểu tử kia cho ta được không? Vốn dĩ Hùng Chiến hắn đã trúng kịch độc, vốn Tử Giao tộc chúng ta có thể dễ dàng tóm được bọn chúng, ai dè tên tiểu tử này dám đối nghịch với thiếu chủ, trị khỏi cho Hùng Chiến rồi!”
Nghe Tử Phong nói vậy, Hùng Chiến lập tức biến sắc!
“Tử Phong, ngươi đừng có đứng đó nói hươu nói vượn! Diệp Viên căn bản không biết chuyện giữa hai tộc ta, hắn chỉ vì lòng tốt mới đến giúp đỡ! Nếu ngươi dám động vào một cọng lông của hắn, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hùng Chiến trợn trừng mắt mắng Tử Phong.