Hùng Chiến nhanh chóng phá vỡ cục diện bế tắc, lấy tư thế nghiền ép đuổi đánh Tử Phong.
Nhưng cảnh giới của hai người không chênh lệch nhiều, thực lực cũng không cách xa nhau lắm, Hùng Chiến muốn nhanh chóng thắng được Tử Phong cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trên thực tế, Diệp Viên cũng biết Hùng Chiến hiện không thể giết được Tử Phong, trừ khi hắn có thể đột phá đến cấp sáu trung kỳ.
“Hùng lão đầu, ngươi đừng kiêu ngạo quá! Ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể đánh được ta sao?” Tử Phong vừa trốn vừa gân cổ gào to.
“Đánh được ngươi thì làm sao? Lão tử hiện tại mạnh hơn ngươi, cầm chắc đánh thắng ngươi đấy! Ha ha ha, xem ngươi còn dám vênh váo kiêu ngạo trước mặt lão tử nữa không!” Hùng Chiến nói.
Hùng Chiến quyết định sau này nhất định phải cảm tạ Diệp Viễn, nếu không nhờ Diệp Viễn, hiện tại Hùng tộc đã gặp nguy cơ lớn.
Mà giờ đây, nguy cơ của Hùng tộc đã được giải trừ hoàn toàn, hắn còn có thể triệt để áp chế đối thủ lâu năm. Hùng Chiến chưa từng cảm nhận được cảm giác vui sướng này trong suốt bao nhiêu năm tu hành.
Tử Phong vừa chống đỡ Hùng Chiến truy kích vừa âm thầm lo lắng: “Sao thiếu chủ Bằng tộc còn chưa tới? Nếu không tới, lão phu sẽ thực sự không chống đỡ nổi nữa! Tính trước tính sau, lại không tính đến một tên tiếu tử ở đâu nhoi ra, giải hết độc trên người Hùng Chiến.”
Cuộc chiến của hai người trên không cực kỳ hoành tráng, Tử Phong bị Hùng Chiến điên cuồng oanh tạc, trên người đã có vài vết thương không nhẹ.
Hùng Chiến hiện đang đánh hăng say, căn bản không kịp nghĩ nhiều, nhưng Diệp Viễn nhìn thấy vậy, lông mày dần dần nhíu lại.