Ánh mắt Tử Phong bỗng dán lên trên người Diệp Viễn, trầm mặt hỏi: “Ngươi đừng nói với ta là tên tiểu tử này trị độc trên người của ngươi đấy nhé?”
“Phải thì sao? Có Hùng Chiến ta đây ở chỗ này, lẽ nào ngươi còn có thể chạm đến một cọng tóc của hắn?” Hùng Chiến kiêu ngạo nói.
Tử Phong oán độc nhìn Diệp Viễn, nói: “Tiểu tử, ngươi được lẳm, dám đối đầu với Tử Giao tộc ta.”
Diệp Viễn nhún vai đáp: “Ta chỉ là một luyện dược sư, gặp bệnh nhân thì cứu chữa một chút mà thôi. Nếu như vì thế mà đắc tội Tử Giao đại nhân, ngươi giỏi thì tới mà đánh ta đi!”
Nghe câu đầu, tất cả mọi người, bao gồm cả Hùng Chiến, đều cho rằng Diệp Viễn sợ, cụp đuôi rồi.
Cho đến khi câu cuối cùng thốt ra khỏi miệng, mọi người bên Hùng tộc đều không nhịn được mà phá lên cười.
Lời này, nghe sao mà hả giận!
Mà sắc mặt Tử Phong lúc này đã đen như đáy nồi, nhìn về phía Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Tiểu tử được lắm, ngươi muốn chết!”
Khí thế thuộc về cường giả cấp sáu bỗng nhiên bùng nổ, Tử Phong vung một chưởng bổ tới Diệp Viễn.
“Tử Phong lão đầu, đối thủ của ngươi là ta, bắt nạt tiểu bối thì tính là có ban lĩnh gì chứ?”