Sau khi lẻn cấp Tịnh Đàn Hỏa Liên lóe lên, bay tới trên lòng bàn tay Diệp Viễn. Chỉ thấy nó hơi khom người với Diệp Viễn, dáng dấp kia giống như là đang cảm kích hắn.
Diệp Viễn đã sớm tâm ý tương thông với Tịnh Đàn Hỏa Liên nên tất nhiên biết nó muốn biểu đạt cái gì.
“Không cần như vậy, từ lâu ngươi và ta đã trở thành một thể, đương nhiên ta sẽ không kệ ngươi mà đi. Giúp ngươi lên cấp cũng là hứa hẹn ban đầu của ta với ngươi, bây giờ coi như là hoàn thành hứa hẹn. Nếu như tương lai có cơ hội, tự nhiên sẽ giúp ngươi tiến thêm một bước nữa!” Diệp Viễn cười nói.
Tịnh Đàn Hỏa Liên có thông linh, trước đây lúc Tịnh Đàn Hỏa Liên bị Diệp Viễn thu phục, Diệp Viễn chỉ có tu vi Linh Dịch Cảnh.
Mà hiện tại mới trôi qua mấy năm, Tịnh Đàn Hỏa Liên lại có chút theo không kịp bước tiến của Diệp Viễn, nó không khỏi có chút bận tâm Diệp Viễn sẽ vứt bỏ nó.
Tuy rằng không có linh trí của loài người, thế nhưng theo Diệp Viễn lâu như vậy, bản năng nói cho nó biết, theo Diệp Viễn chính là phúc phận của nó.
Trên thực tế, mấy năm qua tốc độ tiến hóa của Tịnh Đàn Hỏa Liên đã hơn xa so với chính nó tự tu luyện rất nhiều.
Ngăn ngủi hai ba năm trôi qua, nó đã tiến hóa từ Nguyên Hỏa cấp bốn thành Nguyên Hỏa cấp năm.
Nếu như để Tịnh Đàn Hỏa Liên tự mình chậm rãi tiến hóa, mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm cũng chưa chắc có thể hoàn toàn tiến hóa.
Vì lẽ đó, bây giờ nó hoàn toàn phụ thuộc vào Diệp Viễn.