Vì lẽ đó hắn tỏ ra mình không có chút hứng thú gì với Hỏa Nguyên Tinh, quả nhiên gã đại hán này liền mắc lừa.
Đại hán kia thấy Diệp Viễn buông tay, đúng là vô cùng bất ngờ nói: “Các ngươi… các ngươi thật sự không đến vì Hỏa Nguyên Tinh?”
Diệp Viễn cau mày hỏi lại: “Cái gì Hỏa Nguyên Tinh với không Hỏa Nguyên Tinh? Ngươi muốn ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần, chúng ta chỉ đi ngang qua!”
Đại hán thấy Diệp Viễn không quan tâm đến Hỏa Nguyên Tinh chút nào cũng cảm giác vừa nãy mình quá thất lễ, vội vã cúi mặt bồi lê nói: Xin lối vị tiếu huynh đệ này, là Hùng Huy ta không làm rõ tình hình, thực sự là… ồ, không đúng, ngươi là một nhân loại!”
Lúc này đại hán mới phản ứng lại được, không khỏi biến sắc mặt, lần thứ hai mặt mũi đen thui lại.
“Hừ! Trên người Diệp Viễn ca ca mang huyết thống của Chân Long, cao quý hơn đám gấu đần các ngươi bội phần!” Ngọc Thư không phục nói.
Đại hán quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nhạt, long uy trên người như có như không lan ra, trong lòng đại hán không khỏi cả kinh.
Long uy này cực kỳ thuần khiết, không phải là đùa.
“Hóa ra là truyền nhân của Long tộc, Hùng Huy thất lễ.” Hùng Huy vội vã chắp tay nói.