“Ai cho ngươi dũng khí dám nói chuyện với ta như vậy?” Sắc mặt Lang Hồn trầm xuống.
Nửa bên mặt của Lang Nha sưng rất lớn, bụm mặt, tỏ rõ vẻ không thể tin tưởng.
Hắn là thiên chi kiêu tử của tộc Hắc Phong Yêu Lang, xưa nay lão tổ đều rất coi trọng, cưng chiều hắn. Vậy mà lần này lão tổ lại bởi vì Diệp Viễn mà phê’ bỏ mười năm tu vi của hắn, điều này làm cho hắn không thể nào hiểu nổi.
Thời khắc này, Lang Nha mới nhớ đến, lão tổ nhà mình cũng không phải là cái người hiền lành gì.
Chỉ là nhiều năm như vậy đều đối với hắn phóng túng, để hẳn quên mất sự thực này.
Bây giờ lão tổ nổi giận, Lang Nha cũng là hoàn toàn giật mình tỉnh lại.
“Lão… lão tổ, con… là con nhất thời kích động, đã quên đúng mực, kính xin lão tổ tha thứ!” Lang Nha ủy khuất nói.
“Hừ! Lão phu làm như thế, tự nhiên có lý do phải làm vậy! Ngươi thân là thiếu chủ của tộc Hắc Phong Yêu Lang, ngay cả điếm ấy cũng không hiểu thì cần ngươi làm gì?” Lang Hồn hừ lạnh nói.
Trong lòng Lang Nha cả kinh, vừa nãy cũng là do hắn bực bội váng cả đầu, cho nên mới rối loạn tinh thần.
Mười năm khổ tu hủy hoại trong một ngày, sao Lang Nha có thế bình tĩnh cho được?