Tuy không cắt đứt được dải lụa, nhưng Vạn Vũ Kiếm Nhận của Diệp Viễn lại có thể từng bước đấy lùi bước tiến của nó.
Nhìn thấy loại vũ khí trong tay Diệp Viễn mạnh như vậy, cuối cùng Ngọc Lãnh cũng nghiêm nét mặt lại.
Vị thiếu niên nhân loại đứng trước mặt nàng, hình như không tầm thường chút nào!
Nàng vốn cho rằng Diệp Viễn chỉ là võ giả thiên tài bình thường, và chỉ đơn giản là người có thể chiến đấu vượt cấp.
Thế nhưng theo tình hình thực tế thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Vừa rồi nàng chưa dùng hết sức, nhưng đòn công kích vừa rồi cũng có thể dễ dàng giết chết một võ giả Hồn Hải Cảnh tầng chín. Thế nhưng lại không thể đánh lại một tên tiểu tử Hồn Hải cảnh tầng một?
Ai ngờ tên tiểu tử mới chỉ Hồn Hải tầng một này lại có thể từng bước đấy lùi nàng!
Diệp Viễn cau mày nói: “Một nữ tử như ngươi lại không chịu nói lý lẽ, còn ép ta nữa, ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngọc Lãnh cũng chỉ vừa mới bước vào giai đoạn hóa hình mà thôi, tính ra cũng còn không bằng Thượng Quan Vân Dung đã bị giáng hai tiểu cảnh giới, cho nên Diệp Viễn dư sức đối phó với nàng ta.
Chỉ là lúc này Diệp Viễn vẫn chưa biết rõ tình hình, nên cũng không muốn tạo phiền phức cho bản thân, hơn nữa tuy rằng ba người này là yêu tộc, nhưng lại đều là những cô nương sắc nước nghiêng trời, vì thế Diệp Viễn cũng đành nhẫn nhịn. Bằng không nếu Ngọc Lãnh hết lần này tới lần khác khiêu khích Diệp Viễn như vậy thì hắn đã giết chết nàng ta từ lâu rồi.