“Đúng như ta đoán.” Diệp Viễn điềm đạm nói.
“Ha ha, ta còn tưởng trong một năm qua bản thân đã tiến bộ rất nhiều, không ngờ ngươi vẫn mạnh hơn! Ngươi mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, lại có thể làm được Tụ Nguyên Ngưng Hình, rất giỏi đấy!” Thượng Quan Lăng Vân nói.
“Rât khó sao? Khi còn ơ Hoá Hai tầng hai ta đã làm được rồi.” Diệp Viễn điềm nhiên đáp lại.
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu nói: “Có thể là rất dễ với những thiên tài như ngươi, nhưng lại rất khó đối với những kẻ tầm thường như bọn ta.”
Từ khi sinh ra tới nay, Thượng Quan Lăng Vân vẫn luôn được biết tới là một thiên tài.
Nhưng đứng trước mặt Diệp Viễn, hắn lại cảm thấy bản thân không đủ tư cách để được gọi bằng hai chữ ấy.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên chấp nhận sự thật này, đồng thời còn tự nhận mình là kẻ tầm thường, điều này khiến Diệp Viễn cảm thất rất bất ngờ.
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Ngươi mạnh hơn Triệu Thừa Càn, chẳng trách ngươi có thể đứng ở đây, còn hẳn thì chỉ có thể trở thành phế vật.”
Thượng Quan Lăng Vân lại như cười như không nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Phế vật sao? Sợ là không hẳn vậy đâu!”
Mặt Diệp Viễn biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi nói thế là có ý gì?”