Cũng không biết lão nhân này có nhã hứng từ đâu, lại muốn chơi trò giải câu đố với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng bị lão nhân này dắt mũi, bắt đầu trầm tư suy đoán.
Một lát sau, Diệp Viễn chợt ngẩng đầu, mang theo ánh mắt ngờ vực nhìn về phía Long Đằng.
“Long tiền bối, không phải là…” Diệp Viễn cũng không dám tin vào phán đoán của bản thân.
Trước giờ hắn vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào đế có thể vượt qua được cả ba tầng cuối cùng, cho nên cũng không đặt nặng suy nghĩ quá nhiều vào việc này.
Nhưng bây giờ nghe Long Đằng nói như vậy, Diệp Viễn suy nghĩ chốc lát, liền nghĩ tới vài loại khả năng có thể xảy ra.
Chỉ là ngay cả bản thân hắn không cũng không dám tin vào khả năng ấy mà thôi.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có điều đó là có khả năng nhất!
Long Đằng nhìn Diệp Viễn, cười nói: “Không phải là cái gì, ngươi cứ nói thẳng ra xem nào.”
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, dò dẫm hỏi: “Hạo… Hạo Thiên Tháp.”