Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp: “Dám làm không dám nhận à? Ngoài cô ra, còn ai dám làm như vậy hả? Không phải cô chỉ muốn tôi đánh bại Han Sung Joon để đoạt lại bài vị của cha cô thôi sao?”
Tôn Dĩnh Thục bị bóp chặt đến nỗi mặt đỏ bừng, không thở nổi, lắc đầu liên tục nói: “Không, tôi không có!"
Lúc này, cô cũng không quan tâm đến việc chiếc chăn trải giường quấn trên người cô đã bị tuột ra, thân hình gợi cảm trong bộ đồ ngủ phi bóng màu đen được phô bày trọn vẹn. Nhưng Tề Đẳng Nhàn không bị xao động, bây giờ hắn chỉ đang tức giận.
“Tôn phu nhân, cô thực sự nghĩ tôi không biết giận à?” Tề Đẳng Nhàn ném Tôn Dĩnh Thục sang một bên, sau đó cười nói.
Advertisement
“Tôi đã thề với người cha đã khuất của mình rằng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với bất kì ai từ Taekwondo Taiyi! Sau khi anh cảnh cáo tôi lần trước, tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc đó nữa.” Tôn Dĩnh Thục vừa ôm cổ ho liên tục vừa nói.