Hồng Thiên Đô ngẩn ra, sau đó bước chân nhanh hơn, hắn có thể sáng lập ra Huyết Khô Lâu, có thể tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy mà không ngã xuống, cũng không chỉ dựa vào vũ lực, mà còn có đầu óc khôn khéo hơn người.
Tần Đường Ngọc nhìn Hồng Thiên Đô rời đi, lại quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhịn không được thầm nghĩ: "Đây là thế giới của thần tiên à..."
Cô ta từng cảm thấy mình là đồ đệ của Văn Dũng Phu, ở trong Ma Đô Long Môn có địa vị trọng yếu, đã xem như là người hơn người rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, so sánh với những người này, mình thật đúng là cái gì cũng không phải.
Sau khi tiễn Hồng Thiên Đô đi, Tề Đẳng Nhàn lúc này mới quay đầu lại, cười cười với Triệu Mạn Nhi, nói: "Ngược lại đã xem thường bà rồi, thật không ngờ, bà vậy mà có liên hệ với người như Hồng Thiên Đô.”