5.
Gần đây Sở Ninh Viễn rất hay hẹn ta ra ngoài chơi, hơn nữa còn không cho ta dẫn theo Tiểu Đào. Bọn đàn ông đúng là quái đản.
Hắn dẫn ta đến rừng hoa đào mà hồi nhỏ bọn ta thường đến chơi.
Nhưng bây giờ đang là mùa thu, cây cối trụi lá trọc lông lốc, đến xem cái gì được? Có quỷ mới tin hắn.
Ta đang chuẩn bị rời khỏi thì Lâm Hòa Niên bỗng dưng xuất hiện.
Ta nghi ngờ nhìn về phía Sở Ninh Viễn, hắn lại thở dài một cái.
“Hai người nói chuyện đi, ta đến phía trước xem một chút.”
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, sao hắn lại đưa ta đến gặp Lâm Hòa Niên?
Sau khi Sở Ninh Viễn đã đi khá xa, Lâm Hòa Niên mới lên tiếng.
“Nhược Nhược, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Ta bối rối siết chặt chiếc khăn tay, không trả lời.
Hắn lại tiếp tục nói.
“Nhược Nhược, ta và muội còn có cả Ninh Viễn, ba người chúng ta lớn lên cùng nhau. Nhưng muội thường đem tất cả mọi cảm xúc của mình đặt lên người hắn. Ta rất ngưỡng mộ Ninh Viễn có thể cãi nhau bát nháo với muội, ta rất ngưỡng mộ hai người có thể vui thì cười, buồn thì khóc. Ta cũng rất muốn có thể khiến muội khóc, khiến muội cười, khiến muội có thể ỷ lại dựa dẫm vào ta. Cho đến khi ta gặp được Tần Tần, ta mới biết thế nào là được người khác cần đến…”
Không biết từ lúc nào, những giọt nước mắt ấm ức đã rơi đầy trên mặt ta.
“Đó là vì ta thích huynh, cho nên chỉ muốn huynh nhìn thấy những mặt tốt đẹp nhất của ta.”
Ta nghẹn ngào nói: “Huynh biết tại sao ta lại thích huynh không? Mỗi một lần bị Ninh Viễn trêu chọc, chỉ cần nhìn thấy huynh là ta liền có thể bình tĩnh trở lại. Huynh khiến ta cảm thấy an tâm, lúc đó ta thực sự rất thích huynh. Nhưng mà huynh…”
Lâm Hòa Niên sững người, hắn muốn bước đến đỡ lấy ta nhưng bị ta từ chối.
“Hòa Niên, ta bây giờ đã không còn thích huynh nữa.”
Nút thắt trong lòng ta cuối cùng cũng tháo gỡ được rồi.
Ta chậm rãi thở dài một cái, quay người rời khỏi.
Chưa đi được mấy bước, ta liền nhìn thấy Sở Ninh Viễn đang trốn sau một cái cây gần đó.
Ta liền đi đến, xách tai hắn trở về phủ.
6.
Buổi tối ta ngồi trên mái nhà uống rượu. Sở Ninh Viễn đem theo một cây sáo, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Tạm biệt quá khứ.” Ta nâng ly rượu về phía hắn.
“Ta thổi cho ngươi nghe một khúc, nghênh đón tương lai.”
Tiếng sáo bi ai chầm chậm vang lên, ta vung một quyền về phía hắn.
"Ngươi thổi kèn đám tang đấy à?"
Hắn lại đổi một khúc nhạc khác, ta khẽ thốt lên.
“Ai không biết còn tưởng nhà ta có đám cưới.”
Sở Ninh Viễn càng vui vẻ thổi sáo.
Một khúc nhạc kết thúc, hắn quay sang nhìn ta, trong mắt hắn lấp lánh như chứa cả dải ngân hà.
Có lẽ ánh trăng đêm nay quá đỗi dịu dàng, hắn nhìn ta chăm chú như vậy khiến ta bỗng dưng có hơi ngại ngùng.
Rất lâu sau đó, hắn chầm chậm lên tiếng.
“Bạch Nhược Nhược, ta thích nàng. Mỗi lần cãi nhau với nàng đều là vì muốn nàng chú ý đến ta. Cho dù nàng hay lắm lời nhiều chuyện cũng đều khiến ta cảm nhận được tư vị của cuộc đời. Nhược Nhược, có thể gả cho ta không?”
Đợi hắn nói xong, lòng bàn tay ta đã căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi. Lần này ta muốn bản thân dũng cảm hơn một chút.
“Nắm lấy tay người, cùng người già đi.”
Sở Ninh Viễn vui mừng như phát điên ôm lấy ta, quả thực trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như thế này của hắn.
“Ta có thể hôn nàng không?” Hắn dịu dàng hỏi.
Ta ngại ngùng cúi đầu, sau đó liền lập tức ngẩng đầu lên: “Không được, chúng ta còn chưa thành thân cơ mà."
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cúi người xuống, bờ môi mềm mại, gương mặt đỏ hồng.
Ta trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn chầm chậm đưa tay phủ lên đôi mắt của ta.
“Chỉ mong bên nhau đến bạc đầu.”
Năm trăm năm oan gia ngõ hẹp, vừa hay trăng sao cũng tác thành.
7.
Ta đang mơ thấy Sở Ninh Viễn bị ta đánh nằm bò trên mặt đất, còn chưa kịp vui mừng đã bị Tiểu Đào làm cho tỉnh giấc.
“Tiểu thư, tiểu thư đừng ngủ nữa, đã là giờ Sửu rồi.”
Nha đầu này liền trực tiếp kéo ta ra khỏi chăn êm nệm ấm, chỉ trách ta bình thường quá nuông chiều con bé này rồi.
Ta véo véo mặt Tiểu Đào: “Tiểu Đào ngoan, bây giờ mới là giở Sửu, để ta ngủ thêm chút nữa.”
Nha đầu này không chút để ý đến lời van xin của ta: “Hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu thư, ngủ thì lúc nào mà chẳng được. Tiểu thư người nghe lời được không, đừng làm lỡ thời gian, nếu không Tiểu Đào không gánh nổi tội này đâu.”
Vậy mà lại dám uy hiếp ta?
“Chỉ có thay một bộ quần áo, bước lên kiệu hoa rồi bái thiên địa, đơn giản như thế thì mất bao nhiêu thời gian chứ?”
Miệng thì nói như vậy nhưng thân thể vẫn là thành thực nhất. Ta dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngáp dài mấy cái rồi nghiêm túc ngồi trước bàn trang điểm, mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tiểu Đào len lén cười thầm, ta trừng mắt nhìn: “Cười cái gì mà cười, đợi mấy ngày nữa ta cũng đem ngươi gả cho người ta.”
Thấy chưa, quả nhiên là có hiệu quả.
“Tiểu Đào không muốn gả đi, Tiểu Đào muốn mãi mãi đi theo tiểu thư.”
Ta vừa định trêu chọc nha đầu này mấy câu thì bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi của Sở Ninh Viễn.
“Nhược Nhược, Nhược Nhược.”
Ta vừa định bước ra xem thì Tiểu Đảo đã đứng chặn lại trước mặt.
“Tiểu thư, bây giờ người không thể gặp cô gia, như vậy sẽ không may mắn.”
Sở Ninh Viễn vẫn đang ở bên ngoài gọi: “Nhược Nhược, Nhược Nhược.”
Ta liếc nhìn Tiểu Đào một cái rồi hét vọng ra bên ngoài cửa: “Mỗi mình chàng có miệng à, làm gì mà ầm ĩ mãi không thôi.”
Sở Ninh Viễn ấm ức nói: “Nhược Nhược, đầu óc ta trống rỗng, tay đổ mồ hôi, chân thì run rẩy. Nhược Nhược, ta căng thẳng lắm.”
Không phải chỉ thành thân thôi sao, làm gì đến mức đấy?
“Sở Ninh Viễn, chàng đừng hoảng, chàng về trước đi. Ta cũng là lần đầu tiên thành thân, chúng ta cổ vũ cho nhau nhé. Hôm nay chàng nhất định sẽ là tân lang đẹp trai nhất Thanh Châu này.”
Sở Ninh Viễn cuối cùng cũng an tâm: “Nhược Nhược, vậy ta về đây.”
Ấy, sao hắn không nói ta là tân nương xinh đẹp nhất Thanh Châu cơ chứ? Sở Ninh Viễn cái tên này phải là tân lang chó má nhất Thanh Châu mới đúng.
Tiểu Đào giúp ta trang điểm, do dự cả nửa ngày mới dám mở miệng.
“Tiểu thư, sao người bỗng dưng lại đồng ý ở bên cạnh Sở công tử? Hai người từ nhỏ đã khắc khẩu, nô tỳ tưởng người không thích Sở công tử.”
Sau khi Lâm Hòa Niên từ hôn với ta, ta buồn phiền mất một khoảng thời gian rất lâu, có một lần Sở Ninh Viễn đã đến trêu tức ta.
Ta không kịp khống chế sức lực, cho nên vô tình đánh gãy tay hắn. Sau đó có một khoảng thời gian hắn không còn đến làm phiền ta nữa, ta bỗng dưng thấy hơi chột dạ nên đi hỏi phụ thân, Sở Ninh Viễn dạo gần đây thế nào.
Phụ thân ta nói hắn vì ham chơi nên tự mình ngã gãy tay, sau đó còn nhiễm lạnh bị cảm đến giờ vẫn chưa khỏi.
Đêm đó ta nằm trên giường, trong lòng bồn chồn lo lắng, trằn trọc mãi không ngủ được nên quyết định đến nhà hắn xem sao.
Ta len lén trèo vào phòng của Sở Ninh Viễn, ngồi bên cạnh giường nhìn hắn rất lâu.
Được rồi, ta thừa nhận rằng mình có hơi áy náy.
Có lẽ vì phát sốt cho nên hắn dày vò ta cả một buổi tối, hết rót nước rồi lại bón thuốc. Ta vừa chuẩn bị rời khỏi hắn liền rên rỉ đáng thương mà gọi tên ta: “Nhược Nhược, Nhược Nhược.”
Một người đàn ông đẹp trai thế này, tiếc là hắn lại không bị câm. Phiền phức quá đi mất.
Hôm đó sau khi quay về nhà, ta mới lờ mờ cảm nhận được, lẽ nào Sở Ninh Viễn nói thích ta là nói thật?
Ta lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt nóng lên giống như bị cảm lạnh.
Từ đó trở về sau, hình như ta cũng bắt đầu để ý đến cảm nhận của Sở Ninh Viễn hơn.
Sinh nhật Sở Ninh Viễn, ta tốn cả một tháng trời thêu một chiếc túi thơm hình con chó sống động như thật để tặng hắn, vừa nhìn đã thấy rất hợp với hắn. Sở Ninh Viễn nhận được quà thì đôi mắt cười như phát sáng, có lẽ hắn rất thích chó, ta bỗng dưng phát hiện thực ra chó cũng rất đáng yêu.
Ta phát hiện Sở Ninh Viễn thích ăn đồ ngọt, ta liền bảo Tiểu Đào dạy ta làm bánh phù dung, tuy rằng sau đó bánh đều bị ta ăn hết.
Ta phát hiện Sở Ninh Viễn thích mấy món đao kiếm khí giới cho nên liền đem con dao găm mà ta thích nhất tặng cho hắn để phòng thân, tuy rằng người bắt nạt hắn cũng chỉ có ta.
Ta phát hiện Sở Ninh Viễn thích màu xanh trúc cho nên liền tặng cho hắn một chiếc mũ đội đầu bằng phỉ thúy xanh, tuy rằng món quà này khiến hắn giận dỗi rất lâu. (Trong văn hóa Trung Quốc, đội mũ xanh ám chỉ việc bị cắm sừng).
Sau đó Sở Ninh Viễn nói muốn cưới ta, phản ứng đầu tiên của ta không phải là đánh hắn mà là đỏ mặt.
Ta nghĩ có lẽ là ta thích chó rồi.
“Thần tiên quyến lữ khiến người khác ghen tị là tình yêu, oan gia ngõ hẹp đấu khẩu không ngừng cũng là tình yêu. Ta và Sở Ninh Viễn tuy rằng sẽ cãi nhau, sẽ đấu khẩu, nhưng hai chúng ta cuối cùng không phải đều hòa hợp như lúc đầu sao?”
____________________________
Ngoại truyện
Ta gả cho Sở Ninh Viễn cũng đã gần hai năm, đến giờ vẫn chưa có chút động tĩnh nào.
Mẫu thân ta sốt ruột lo lắng.
“Nhược Nhược, con nói thật với mẫu thân, có phải Ninh Viễn có điều gì khó nói không?”
Ta vừa đưa cốc trà lên miệng suýt chút nữa thì phun hết ra.
“Mẫu thân, người nghĩ bậy gì thế? Ninh Viễn tuy rằng võ công không bằng con, nhưng mà thân thể cũng...không tệ.”
Mẫu thân nghi ngờ nhìn ta: “Con gả cho nó cũng sắp hai năm rồi, sao lại chẳng có chút động tĩnh gì thế này?”
Ta nuốt xuống một ngụm trà, chầm chậm nói: “Cái gì nên đến rồi sẽ đến thôi.”
Mẫu thân ta dường như nhớ ra điều gì đó, đập tay xuống bàn, sau đó cẩn thận liếc nhìn ta, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào.”
Ta nhướng mày không hiểu: “Cái gì không thể cơ?”
Rất lâu sau đó mẫu thân mới lên tiếng, giọng nói có hơi run rẩy: “Không biết có phải do lúc đó con bị ngã xuống hồ băng, cho nên sức khỏe vẫn bị ảnh hưởng đến giờ?”
Ly trà trong tay ta không cẩn thận rơi xuống đất vỡ tan tành. Ta nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất lúng túng không biết phải làm thế nào.
Sở Ninh Viễn đang ở đâu? Ta rất muốn gặp hắn.
Sau khi về phủ, ta vội vã chạy đến thư phòng. Sở Ninh Viễn từ lúc nhỏ bị ta đánh cho khóc nhè, cho nên đã bỏ võ mà luyện văn.
“Tướng công”, ta gọi một tiếng rồi lập tức nhào vào lòng hắn gào khóc.
Sở Ninh Viễn vỗ vỗ lưng ta, cũng căng thẳng không kém.
“Nhược Nhược, rốt cuộc có chuyện gì?”
Ta khóc đến mất hết sức lực, chỉ lắc lắc đầu không nói gì.
Sở Ninh Viễn lấy hết dũng khí hỏi: “Nhà nàng xảy ra chuyện à?”
Ta đã mất rất lâu để khống chế mình không ra tay với hắn, miệng của người khác sinh ra là để nói chuyện, còn hắn sao lại mọc ra cái miệng này để làm gì?
Ta lấy chân đạp hắn ngã lăn trên đất mắng: “Có mà nhà chàng...có chuyện thì có.”
Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, vội vàng ôm lấy ta: “Sao nàng lại khóc thành thế này rồi?”
Ta im lặng mất một lúc mới lên tiếng: “Mẫu thân nói hai ta thành thân được hai năm mà vẫn chưa có con, có lẽ là do lúc ta còn nhỏ ngã xuống hồ băng cho nên sức khỏe vị ảnh hưởng.”
Sở Ninh Viễn khẽ cau mày: “Ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì lớn.”
Ta ôm lấy Sở Ninh Viễn, lại khóc oang oang: “Chuyện này mà không lớn à?”
Sở Ninh Viễn lại bình tĩnh đến lạ thường: “Được rồi, Nhược Nhược không cần khóc, mẹ vợ cũng không phải đại phu, bà ấy cũng chỉ đoán bừa.”
Ta nắm lấy tay áo của hắn sốt ruột nói: “Nhỡ đâu là thật thì sao? Nếu như ta thật sự không thể sinh con thì phải làm thế nào?”
Đầu óc ta một mảng hỗn độn, không đợi hắn trả lời ta lại nói tiếp: “Sở Ninh Viễn, chàng nạp thiếp đi.”
Sở Ninh Viễn búng vào trán ta: “Trái tim ta nhỏ lắm, chỉ đủ chỗ chứa một mình nàng. Có con hay không đối với ta không quan trọng. Nếu nàng thích trẻ con thì chúng ta sẽ đi nhận nuôi, còn nếu không thích, hai chúng ta có thể du ngoạn giang hồ, bầu bạn cả đời.”
Ta lại khóc to hơn.
“Nhưng mà còn cha mẹ chàng…”
“Nếu bọn họ thích trẻ con thì để bọn họ tự mình sinh đi.”
Sở Ninh Viễn bị ta đá một phát vào tường. Đang yên đang lành là một người tốt đẹp như thế, tại sao không bị câm luôn đi cho rồi.
Sau đó Sở Ninh Viễn tìm một đại phu tốt nhất Thanh Châu đến xem bệnh cho ta. Đại phu nói ta thể hàn, chỉ cần điều dưỡng thân thể một thời gian thì chắc chắn sẽ có tin vui.
Ta ngượng ngùng nhìn sang phía Sở Ninh Viễn, hắn ghé sát vào tai ta nói nhỏ: “Phu nhân, sau này phải cố gắng nhiều hơn rồi.”
[END]