3.
Cha mẹ Lâm Hòa Niên dẫn theo hắn ta đến nhà ta tạ lỗi. Họ không đồng ý từ hôn.
Phụ thân ta nghiêm mặt không muốn để ý đến bọn họ. Còn ta chỉ ngang ngạnh ngẩng đầu, không thèm nói nửa lời.
Mẫu thân ta lên tiếng trách móc: “Hòa Niên nhà các vị làm như thế là bắt nạt Nhược Nhược, hôn ước này không phải các vị muốn từ là từ, không muốn từ thì không từ nữa.”
Cũng may cả mẫu thân và phụ thân đều rất để ý đến cảm nhận của ta. Ta nhịn xuống sự đau xót trong lòng, chỉ vào Lâm Hòa Niên nói: “Tín vật mà huynh ấy tặng cho cháu, cháu cũng đã trả lại rồi. Vật về chủ cũ, chuyện từ hôn này đến giờ đã định, không thể thay đổi được nữa.”
Lâm Hòa Niên nghi hoặc nhìn ta, có lẽ hắn cũng không hề nghĩ đến một cô gái từ trước đến giờ vẫn luôn đuổi theo phía sau hắn, hôm nay lại có thể đứng trước mặt hắn nói chấm dứt là chấm dứt một cách dứt khoát đến vậy
Vừa mở miệng, giọng nói của ta đã trở nên nghẹn ngào: “Lúc ta thích huynh, huynh ở trong mắt ta hoàn mỹ không khuyết điểm. Bây giờ ta đã không thích huynh nữa, cho nên từ nay về sau ta không muốn có bất kỳ một mối liên quan nào với huynh. Bạch Nhược Nhược ta không phải là người mặt dày như thế.”
Dì Niên thấy thái độ cương quyết của ta, gương mặt áy náy hổ thẹn mà nhìn ta: “Nhược Nhược, dì Niên đã nhìn thấy con lớn lên, trong lòng dì sớm đã coi con là con dâu của Lâm gia. Có lẽ Hòa Niên nhà chúng ta không có nổi phúc phận này.”
Gương mặt Lâm Hòa Niên thần sắc không ổn định, mím môi không trả lời.
Lâm thúc vẫn không muốn từ bỏ: “Nhược Nhược không muốn gả, chúng ta cũng không muốn ép con. Có điều dù sao thì việc từ hôn cũng không tốt cho thanh danh của con gái, chỉ sợ sau này con cũng khó tìm được một nơi tốt.”
Phụ thân ta nghe xong tức đến nỗi hất đổ bình trà trên bàn, vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Sở Ninh Viễn truyền đến.
“Ai nói Nhược Nhược không tìm được nơi tốt, ngày mai ta sẽ nói với cha mẹ mang lễ vật đến đề thân.”
Cái tên này cũng thật biết cách dát vàng lên mặt mình. Sao hắn cứ chạy qua chạy lại trong nhà ta tự nhiên như ruồi thế nhỉ?
Phụ thân gạt Sở Ninh Viễn sang một bên, lại nhìn Lâm thúc.
“Cho dù Nhược Nhược sau này không gả đi, nhà chúng ta cũng có thể nuôi nó cả đời này.”
Trong lòng ta âm thầm cổ vũ cho phụ thân. Có một người cha đáng tin cậy như vậy ở bên, chuyện từ hôn này cũng xem như kết thúc rồi.
Ta nháy mắt với phụ thân một cái, sau đó kéo Sở Ninh Viễn đi ra bên ngoài.
“Sao lúc nào ngươi cũng muốn đến góp vui thế nhỉ?”
Sở Ninh Viễn khoác tay lên vai ta, toàn bộ trọng lượng đổ dồn lên người ta. Cái tên này hẳn là không muốn sống nữa rồi.
Ta bắt lấy một cánh tay của hắn, từ phía sau ép chặt hắn vào tường. Một tay còn lại bắt đầu véo tai hắn: “Còn dám động tay động chân với ta?”
Hắn vẫn không thèm mở miệng xin tha, ta lại tăng thêm lực véo.
“Nhược Nhược, ngươi có biết ngươi kém người ta ở điểm nào không, đó là ngươi quá hung dữ.”
Lời nói này càng như đổ thêm dầu vào lửa khiến ta bừng bừng tức giận.
Ta còn chưa kịp làm gì, Lâm Hòa Niên đã xuất hiện. Giọng nói quen thuộc vang lên giống hệt như trước đây hắn từng gọi ta.
“Nhược Nhược.”
Có lẽ vừa bị Sở Ninh Viễn chọc điên, bây giờ ta vừa nhìn thấy Lâm Hòa Niên liền nghĩ ngay đến cô gái trong lòng hắn.
“Cút.”
Ta dẫn Sở Ninh Viễn rời khỏi. Tay hắn giống như dính chặt trên vai ta, đánh thế nào cũng không bỏ ra cho nên ta đành mặc kệ.
Sau khi xác định rằng Lâm Hòa Niên không có đi theo, ta nhàn nhạt nói:
“Ta biết vừa nãy ngươi nhìn thấy Lâm Hòa Niên, cho nên mới cố tình nhắc đến cô gái đó để kích động ta.”
Sở Ninh Viễn không hề phủ nhận, chỉ giải thích tại sao hắn lại nói ta như thế.
“Có lẽ là ta quen rồi cho nên mới không thấy ngươi hung dữ, nhưng người không quen sẽ khó tránh khỏi cảm thấy như vậy.”
Hắn giống như nhớ ra điều gì, gương mặt anh tuấn có hơi đỏ lên.
“Mẫu thân ta cũng thường véo tai phụ thân ta như thế.”
Ta không nhịn được mà bật cười ha hả nhớ lại trước kia.
“Ta biết cha ngươi sợ vợ mà.”
Sở bá bá thích giấu tiền riêng, ông ấy nghĩ rằng đó là biểu hiện cho tôn nghiêm của một người đàn ông. Nhưng ông ấy lại không dám đem bạc giấu ở nhà mình cho nên chỉ đành giao cho phụ thân ta.
Phụ thân ta còn cười nhạo ông ấy, cho đến khi ta vô tình phát hiện ra.
“Nhược Nhược, đây là bạc của Sở bá bá, không phải của phụ thân. Con đừng có nói cho mẹ con nhé, nếu không ta và Sở bá bá đều sẽ đi tong.”
“Được rồi được rồi, nhưng mà tiền tiêu vặt của con có phải có thể tăng lên không?”
“Bạch Nhược Nhược, con đừng có mượn gió bẻ măng.”
“Thôi vậy, con đi tìm mẹ.”
“Được được được, sẽ tăng, sẽ tăng.”
Cũng may là có Sở bá bá cho nên tiền tiêu vặt của ta mới được tăng lên. Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà bật cười.
Sở Ninh Viễn nhìn ta như nhìn một tên ngốc. Thôi được, coi như nể mặt cha hắn, lần này ta tha cho hắn vậy.
4.
Cha ta cứ tưởng Sở Ninh Viễn thật sự muốn cưới ta cho nên lo lắng nói: “Tiểu tử Sở gia này, từ nhỏ đã không hòa hợp với con. Hai đứa cứ gặp mặt là bắt đầu cãi nhau, nếu thật sự ở bên nhau sau này chỉ sợ là ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng…”
Ta vuốt vuốt mi tâm. Phụ thân quả thực nghĩ nhiều rồi, Sở Ninh Viễn không thích ta sao có thể cưới ta được. Hành động này chẳng qua là giúp ta giải vây mà thôi.
Phụ thân còn chê ta chưa đủ phiền não, tiếp tục nói: “Tiểu tử Lâm gia này, nhìn thì có vẻ hiểu chuyện đáng tin, ai mà ngờ được hôm đó lại diễn một màn từ hôn với Bạch gia chúng ta đấy thôi, khiến nhà chúng ta mất hết thể diện."
“Cha, chuyện này đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa được không. Con chưa muốn gả đi, con vẫn muốn ở cạnh cha mẹ thêm mấy năm nữa.”
Ta vừa bóp vai vừa an ủi phụ thân thêm mấy câu rồi chạy ra sân vườn tán gẫu cùng Tiểu Đào.
Sở Ninh Viễn lại đến rồi.
Ta trừng mắt với hắn: “Ngươi xem đây là nhà của ngươi đấy à?”
Hắn ta chẳng biết xấu hổ, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh ta.
“Hai người nói chuyện gì đấy?”
Tiểu Đào rót cho hắn một ly trà:”Tiểu thư cứ muốn nô tỳ tìm ra khuyết điểm của người, Tiểu Đào ngu dốt thực sự không biết tiểu thư có khuyết điểm gì, Sở công tử nếu đã đến đây rồi không bằng hãy chỉ bảo cho nô tỳ.”
Sở Ninh Viễn bình tĩnh không thèm suy nghĩ liền phun ra mấy câu: “Tính tình nóng nảy, hành sự nông nổi, cố chấp bảo thủ, đầu óc chậm chạp.”
Ta lập tức ra đòn khiến hắn lăn quay trên mặt đất: “Ta bảo ngươi chỉ bảo ta, không phải bảo ngươi nói xấu ta.”
Sở Ninh Viễn ấm ức nói: “Cho dù ngươi có nhiều khuyết điểm, ta cũng đâu có chê ngươi.”
Ta hơi bối rối hắng giọng một cái rồi bảo Tiểu Đào đỡ hắn dậy.
“Ta đánh ngươi, là vì lời ngươi nói không khách quan, ta nghi ngờ ngươi đang bịa đặt nói xấu ta.”
Sở Ninh Viễn phủi phủi bụi trên người, lại ngồi xuống bên cạnh ngờ vực nhìn ta.
“Chỗ nào không khách quan?”
“Cố chấp bảo thủ, đầu óc chậm chạp? Rõ ràng là ngươi đang đặt điều bôi nhọ ta. Ở Thanh Châu này có ai không biết Bạch Nhược Nhược ta “văn năng niết bút yến thiên hạ, võ năng mã thượng định càn khôn” chứ, ngươi lại dám nói ta đầu óc chậm chạp.”
“Thế sao ngươi cứ thích Lâm Hòa Niên mãi?”
Vì sao?
“Chắc là vì trên người hắn có khí chất ôn hòa nho nhã, mỗi lần ta cãi nhau với hắn, hắn đều có cách khiến ra yên tĩnh lại.”
Sở Ninh Viễn bỗng chốc thay đổi thái độ, cười cười hí hửng: “Vậy thì sau này ta không cãi nhau với ngươi nữa, ngươi cũng đừng thích hắn nữa được không?”
Ta nghĩ, nhưng mà thích hắn lâu như vậy rồi, tựa như biến thành một thói quen khó bỏ vậy.
Thế nhưng kể từ ngày hôm đó, Sở Ninh Viễn quả thực không còn chọc giận hay hung dữ với ta. Điều này ngược lại khiến ta vô cùng không quen, luôn cảm thấy tên tiểu tử này đang âm mưu gì đó hãm hại ta.