Cảm giác ấy cứ kéo dài đến tận nơi, cậu ta đỡ tôi xuống, tháo mũ ra, ngạc nhiên hỏi:
“Sao mặt đỏ vậy, mũ bí quá à?”
Tôi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Cậu ta cúi xem xét: “Được rồi, lần sau mua cho cậu cái to hơn.”
Tôi vội lái sang chuyện khác: “Chúng ta tới khoa Âm nhạc làm gì?”
Cậu ta đảo mắt quanh, hất cằm về một tòa nhà: “Bắt người.”
Một cô gái vừa bước ra khỏi tòa nhà thì khựng lại khi thấy chúng tôi.
Cô ta định quay lưng bỏ đi, nhưng bị Tạ Hoài Xuyên gọi lại: “Triệu Nhất, làm rồi mà không dám nhận à?”
Cô ta mặt trắng bệch, gượng cười: “Tạ Hoài Xuyên, anh nói cái gì thế?”
Tôi không quen cô gái này, chưa từng gặp.