11
Nghe thấy cách gọi quen thuộc ấy, tôi khựng lại trong giây lát.
Hồi bố mẹ còn sống, họ cũng hay gọi tôi như vậy.
Sau khi họ qua đời, tôi thu mình lại rất lâu.
Vừa được đón về nhà họ Lục, tôi luôn rụt rè, không dám nói nhiều.
Ban đêm chỉ dám trốn trong chăn mà khóc.
Chỉ cần nhắm mắt lại là cảnh họ rời xa tôi hiện về rõ mồn một.
Cứ khóc là lại phát sốt, đổ bệnh.
Không biết Lục Dã biết được cách xưng hô đó từ đâu, nhưng mỗi lần tôi ốm, anh ấy đều dùng nó để dỗ tôi.
Dỗ tôi uống thuốc, dỗ tôi tiêm.