21.
Trò chuyện với ba mẹ chồng đến chiều thì Từ Hành Chi nói anh ta có việc phải đi.
Tôi dịu dàng đứng dậy, nói với anh ta, “Chồng à, anh cứ ra yên tâm ra ngoài làm việc đi, em sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ, lo liệu mọi việc trong nhà chu toàn.”
Anh ta xoa đầu tôi: “Em đi về cùng anh đi, tuần sau chúng ta lại đến thăm ba mẹ.”
Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh ta, kiên quyết lắc đầu: “Em sẽ ở lại chăm sóc ba mẹ, tuần sau anh đi công tác, em cũng sẽ chuyển về đây sống. Đây là trách nhiệm của con dâu mà.”
Xem nào, mặc dù tôi cũng có người tình nhỏ ở bên ngoài, nhưng Bạch Sương Sương của anh ta nhất định không thể bước vào căn nhà này.
Sao chúng ta không cùng nhau giữ vẻ ngoài hạnh phúc cho xong?
Mỗi người đều có trò chơi của riêng mình.
Điều đó cũng tốt thôi.
Ba mẹ chồng rất cảm động.
Nếu là trước đây, Từ Hành Chi chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ, anh ta lại nói: “Vợ à, em đi công tác cùng anh nhé, không có em bên cạnh chăm sóc anh, anh thấy không quen.”
Mẹ chồng nổi giận: “Con thường xuyên sai bảo Gia Gia à? Cưới vợ về là để thương yêu, chứ không phải để con sai bảo như người hầu!”
Bà quay sang tôi: “Con đừng đối xử với nó quá tốt, nếu không nó sẽ không biết quý trọng con đâu.”
Ba chồng cũng nói: “Gia Gia, con đi công tác cùng nó, trông chừng nó cẩn thận. Nếu nó dám phản bội con, ba sẽ bắt nó ra đi tay trắng.”
Tôi nước mắt lưng tròng: “Ba mẹ, con không sao đâu, dù cho Bạch tiểu thư có mang thai, con cũng có thể chăm sóc cô ấy ở cữ mà.”
22.
Ba chồng ngay lập tức nổi giận, cầm chổi lông bắt đầu đánh Từ Hành Chi.
Tôi lẳng lặng đứng lùi lại một chút, vừa khóc vừa lén nhìn anh.
Anh ta lại nhìn tôi chằm chằm, tôi lập tức nép mình sau lưng mẹ chồng.
Sau khi bị đánh một trận, anh ta mới lên tiếng: “Tin tức đó là giả, hôm đó con chỉ đi gặp đối tác thôi. Con đã cho người phát đoạn video đầy đủ mà con xuất hiện lên rồi.”
Tất cả chúng tôi đều bị sốc.
Phản ứng của anh ta đúng là cũng chậm quá đi.
Bị đánh một trận rồi mới chịu giải thích.
Tôi và mẹ chồng vội xem điện thoại của anh ta.
Quả nhiên, có lẽ bởi vì góc quay nên nhìn như anh ta đang nắm tay Bạch Sương Sương.
Thực tế hai người đứng cách nhau đến cả mét, anh ta đi về khu vực tiếp khách, còn cô ta lên tầng trên để làm thủ tục nhận phòng.
23.
Nhưng chỉ có kẻ ngốc mới đi tin chuyện này.
Không có lửa thì làm sao có khói được.
Anh ta và Bạch Sương Sương đã dính tin đồn khắp nơi từ trước. Nói không có gì mờ ám, ai tin chứ?
Hơn nữa Bạch Sương Sương không có lai lịch, lại nổi tiếng trong giới giải trí vì tính cách trong sáng, ngay thẳng, không vây quanh những kẻ có tiền, vậy làm sao mà cô ta lại nổi tiếng?
Nhưng xem xong video, tôi lập tức đỏ mắt nhìn Từ Hành Chi, xúc động nói: “Em biết mà, người mà chồng yêu nhất chắc chắn là em.”
Ba mẹ chồng hơi lúng túng.
Mẹ chồng nói: “Sau này đừng để mấy tin đồn thế này lan ra nữa, con đã có gia đình rồi! Gia Gia mà nghe sẽ nghĩ thế nào!”
Tôi định nói gì đó, nhưng Từ Hành Chi đã nói: “Chuyện này là lỗi của con, ba mẹ, để con đưa Gia Gia về rồi xin lỗi cô ấy.”
Nói xong, anh ta liền kéo tôi đứng dậy và rời đi.
Tôi: ???
24.
Ra khỏi nhà.
Tài xế mở cửa sau cho tôi. Tôi vừa định lên xe thì anh ta liền thẳng thừng đóng sầm cửa lại.
Tôi bị dọa cho giật mình, ngơ ngác nhìn anh ta, đầu hơi cúi một chút, nước mắt cũng lặng lẽ rơi.
Lái xe và người giúp việc đều nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông.
Giọng Từ Hành Chi lạnh lẽo như băng: “Đưa chìa khoá xe cho tôi.”
Lái xe vội vàng giao chìa khoá cho anh ta. Anh ta kéo tôi ngồi vào ghế phụ rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
Chiếc xe lao đi như tên rời khỏi cung.
Dường như chồng tôi sắp phát điên rồi.
25.
Về đến nhà.
Tôi từ từ tháo dây an toàn.
Từ Hành Chi vừa ra khỏi xe, chỉ trong vài giây đã mở cửa phụ thô bạo kéo tôi ra ngoài.
Tôi tỏ ra đau khổ và chịu đựng.
Người giúp việc trong nhà nhìn thấy một màn như vậy, ai nấy cũng bị dọa đến cuối gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Tôi thấp giọng xin lỗi: "Chồng ơi em xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Anh đừng tức giận, nếu anh tức giận, em sẽ thấy khó chịu."
Anh ta nhẹ nhàng nhìn tôi rồi kéo tôi lên lầu.
Đến phòng ngủ, Từ Hành Chi ném tôi lên ghế sofa, bóp lấy cổ tôi và hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Trên mặt là sự tức giận không che giấu được.
Tôi hốt hoảng, sợ rằng anh ta sẽ gi*t tôi mất, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta, “Chồng ơi, anh nói gì vậy?”
“Tôi nói cái gì à? Em tự mình khai ra, hay là đợi tôi đưa hết bằng chứng ra rồi mới nói?”
26.
Tôi hoàn toàn không hiểu: "Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Nếu như anh thích Bạch tiểu thư, em cũng sẽ không có ý kiến gì đâu. Xin anh đó."
Tôi cụp mắt xuống, đáng thương nói: “Chỉ cần anh không bỏ rơi em, em có thể làm bất cứ điều gì.”
Từ Hành Chi liền chế nhạo: "Chu Gia Gia, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh ta liền buông tôi ra.
Tôi vội vàng muốn nhảy qua cửa sổ để bỏ trốn, nhưng vừa đến cửa sổ thì anh ta đã tóm lấy tôi.
Sau đó đem hai tay tôi trói lại.
! ! !
Anh ta cầm một túi tài liệu trên tay.
Nó chứa đầy các bản sao kê ngân hàng và giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản cũng như thông tin cá nhân của Trần Cẩm Ngôn.
Tôi nhìn Từ Hành Chi mà rưng rưng nước mắt: "Đây không phải là bạn trai của chị em sao? Liên quan gì đến em?"
27.
Anh ta lấy điện thoại của tôi ra.
Bấm mở tài khoản phụ.
Cuộc trò chuyện trước đó với Trần Cẩm Ngôn vẫn dừng lại ở bức ảnh mà cậu ấy gửi cho tôi, cùng với câu hỏi về tình trạng sức khoẻ mà tôi đã hỏi cậu ấy.
Còn lại đều trống rỗng. Ai bảo tôi có thói quen xóa sạch các đoạn trò chuyện nhạy cảm chứ.
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt điềm tĩnh và vô tội: “Chẳng lẽ em không được phép có bạn sao? Nếu chỉ dựa vào mấy đoạn tin nhắn này mà kết tội em thì anh thật quá đáng. Tuy rằng chúng ta kết hôn là do mai mối, nhưng lẽ nào anh không có chút niềm tin nào với em sao?”
Tôi tỏ ra ấm ức: “Vì yêu anh, em đã chấp nhận việc anh có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng chỉ vì những thứ mơ hồ thế này mà anh gần như muốn gi*t em rồi. Điều này chứng tỏ anh không hề thật sự yêu em.”
Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt tôi: “Cuộc hôn nhân này thật là vô nghĩa. Em biết anh thích Bạch Sương Sương, luôn muốn tìm cách bắt lỗi em, ly hôn với em để cưới cô ta.”
Tôi hít một hơi, cố gắng tỏ vẻ kiên cường: “Em sẵn sàng tác hợp cho hai người. Chu Gia Gia em, yêu được thì buông được. Ly hôn đi, hôn nhân mà không có niềm tin thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”