Hôm sau, tôi lại đến muộn.
Vừa đẩy cửa văn phòng ra, liền thấy Khương Niên râu ria xồm xoàm ngồi ở bàn làm việc của tôi.
Anh hỏi tôi hôm qua sao không về nhà, còn nói đã hỏi rất nhiều người, ai cũng bảo chúng tôi là cặp đôi kiểu mẫu, thần tiên quyến lữ mà ai cũng ghen tị.
Thậm chí ba mẹ anh còn gọi điện giục hai đứa về nhà ăn Tết Trung Thu.
Tôi đỡ trán thở dài.
“Khương Niên, tất cả chỉ là vở kịch thôi, ngay cả anh cũng bị chính mình lừa rồi à?”
Anh vẫn không tin.
Ánh mắt dừng lại nơi cổ tôi, con ngươi lập tức co rút lại.
“Diệp Phù, em ngoại tình đúng không! Cho nên mới tìm người đến lừa anh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh.”
Tôi theo phản xạ sờ lên cổ mình.