1.
Trong phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ.
“Diệp Phù, em nghĩ anh bị bệnh thần kinh, hay chỉ số IQ có vấn đề?”
Tôi cúi đầu, lẩm bẩm nhỏ xíu:
“Em thấy… cả hai.”
Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng dỗ dành, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy:
“A Phù, đừng đùa nữa. Anh mất trí chứ không phải ngu.”
Tôi sững người.
Anh đã hơn một năm nay không gọi tôi bằng tên thân mật đó rồi.
“Khương Niên, anh thấy mình bao nhiêu tuổi rồi?”