Tôi Là Hắc Nguyệt Quang FULL

Chương 4



“Mẹ ơi, tỉnh lại đi, con sắp muộn rồi.” Giọng nói của con gái đưa tôi trở lại hiện tại. Tôi bế con gái và vội vã ra khỏi cửa. Lúc này tôi mới nhận ra bên ngoài đang mưa rất to.

Xe của tôi được gửi đến tiệm 4S để bảo dưỡng cách đây vài ngày nhưng vẫn chưa được đưa về. Tôi đứng bên đường bế con gái trên tay và dùng tay chặn vài chiếc ô tô, không chiếc nào dừng lại. Con bé bĩu môi, buồn bã nhìn tôi.

"Mẹ, con phải làm sao đây? Nếu con đến muộn, hôm nay sẽ không có bông hoa nhỏ màu đỏ nào, nhất định sẽ bị các bạn vượt qua."

“Con yêu, đừng lo lắng, mẹ sẽ nghĩ cách." Tôi lấy điện thoại ra và chuẩn bị vào ứng dụng taxi. Đột nhiên, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước mặt chúng tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ: "Lên xe đi!" Bùi Thiếu Khanh nói.

Anh ta cau mày, "Hôm nay mưa lớn như vậy, bắt taxi cũng không được. Cho dù có bắt được taxi qua ứng dụng thì cũng phải mất ít nhất nửa tiếng mới đến nơi. Bây giờ đã 7h40 rồi." "

Anh ta nói rất nhiều và tóm tắt lại chỉ trong một câu.

Nếu tôi không lên xe của anh ta, con gái tôi chắc chắn sẽ bị trễ học.

Con bé thông minh ôm lấy cổ tôi lắc nhẹ.

Sáng nay không phải con bé đã yêu cầu tôi giữ khoảng cách với Bùi Thiếu Khanh sao?

Không thể chờ đợi đến bây giờ?

Tôi ngay lập tức mất đi sự tự tin để kiên trì.

Tôi mở cửa sau bước vào: "Nhà trẻ Tinh Hưng, cảm ơn!"

Kỹ năng lái xe của Bùi Thiếu Khanh vẫn tốt hơn bao giờ hết, ngay cả trong thời tiết xấu như vậy, anh vẫn lái xe nhanh và êm ái. Trong vài phút vừa qua, tôi đã kịp thời đưa con gái vào trường mẫu giáo.

Khi tôi bước ra, xe của anh vẫn đậu trước cửa không nhúc nhích.

Gần đó có những phụ huynh lần lượt đưa con đi học.

Tôi không muốn tranh cãi với anh ta ở trường mẫu giáo nên đã mở cửa sau và bước vào.

“Về nhà à?” Anh nhướng mày, ánh mắt xuyên thấu nhìn thẳng vào mặt tôi qua gương chiếu hậu.

Tôi quay mặt đi, bình tĩnh nói ba chữ: "Đến công ty."

"Cô không đi nghỉ à?"

Tôi cau mày, không ngờ anh lại hỏi chuyện này. Chẳng có ích gì khi nói nhiều hơn.

Tôi lấy điện thoại ra và cúi đầu chơi đùa. Không bắt chuyện với Bùi Thiếu Khanh trong toàn bộ quá trình. Chẳng mấy chốc anh ta đã đến tầng dưới nhà tôi.

"Xin lỗi đã làm phiền anh!.

Tôi lịch sự nói rồi chuẩn bị mở cửa bước xuống xe. Nhưng cánh cửa không mở.

Tôi quay lại và lặng lẽ bắt gặp ánh mắt anh qua gương chiếu hậu.

Bùi Thiếu Khanh nhướng mày nhìn tôi, "Em không mời anh lên ngồi à?"

"Không." Tôi từ chối thẳng thừng mà không hề suy nghĩ.

"Cái gì? Em không dám à?

Tôi biết anh ta đang khiêu khích tôi.

Sau bao nhiêu năm trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống, tính cách của tôi từ lâu đã phát triển thành một người điềm tĩnh và dè dặt.

Làm sao lời nói của anh ta có thể kích thích tôi được?

"Xin lỗi, không tiện!" Tôi lại mở cửa xe,

"Mở cửa đi. Nếu anh có việc thì chúng ta hẹn nhau ở công ty."

Tôi tin rằng anh ấy đã nghe thấy điều tôi muốn nói. Và cũng không có quá nhiều thời gian để diễn ra sự giằng co. Cuối cùng cũng được mở khóa.

Tôi về nhà mà không ngoảnh lại.

Tôi không để mình nhàn rỗi, bắt đầu dọn dẹp trong và ngoài nhà.

Sau khi để mình đổ mồ hôi rất nhiều, tôi cảm thấy sảng khoái hơn một chút.

Khi bụng tôi kêu, tôi nhận ra mình đã đi ngang qua nhà hàng.

Tôi mở tủ lạnh và không tìm thấy gì trong đó.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi đồ ăn mang về cho mình.

Một lúc sau, cửa vang lên, khi tôi đi ra mở cửa mới nhận ra người đứng ở cửa chính là Bùi Thiếu Khanh.

"Anh không rời đi?!

“Mang đồ ăn cho em.” Anh giơ túi mua hàng trong tay lên.

"Không, tôi đã đặt rồi." Tôi nói và đóng cửa lại.

Giây tiếp theo, một bàn tay to ấn lên tấm cửa.

Anh bước vào trong nháy mắt nhưng anh không vào trong ngay.

Anh ta đứng ở cửa, đôi mắt đen láy nhìn qua nhìn lại quanh nhà tôi.

Sau đó ánh mắt anh nhìn vào mặt tôi, “Không phải em nói em đã kết hôn sao?”

Trong giọng điệu hỏi của anh có chút vui mừng.

Tôi biết mình không thể giấu anh được nữa nên làm ra vẻ không muốn nói thêm nữa: “Đó là chuyện riêng tư của tôi, anh Bùi không cần lo lắng.”

Tôi đứng ở cửa và mở cửa ra: “Đồ đạc của anh đã được chuyển tới, xin mời rời đi.”

“Giang Phi, con của ai vậy?”

Tôi vẫn giữ thái độ rất lạnh lùng: “Dù là của ai thì cũng không phải của anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh.

Tôi sẽ không bao giờ để con gái tôi phải chịu sự sỉ nhục mà tôi đã trải qua. Có một số khoảng trống không thể vượt qua, thế thì hãy ngừng đấu tranh.

Dù sao phong cảnh bên này cũng rất tốt.

Nhưng tôi không ngờ lần này Bùi Thiếu Khanh lại không tức giận.

Anh khẽ thở dài, cởi giày rồi xách nguyên liệu vào bếp.

Tôi không thể tin được khi anh ta lấy tạp dề và buộc nó quanh eo, cởi khuy măng sét bằng những động tác duyên dáng. Sau đó tôi mở miệng và tỏ ra ngạc nhiên.

Anh đưa cánh tay cho tôi, “Kéo tay áo lên cho anh.” Tôi đứng yên,

“Anh muốn làm gì?” Khóe miệng gợi cảm của anh hơi cong lên,

“Em không thấy à? Nấu ăn!”

"Anh có thể nấu ăn không?!

“Đương nhiên là có. Dạ dày của anh đã bị người ta lừa rồi, không quen ăn đồ ăn bên ngoài thì không thể nhịn đói đến chết được phải không?”

Người mà anh ta nhắc tới chính là tôi. Vì bố mất sớm nên mẹ là người duy nhất giúp đỡ tôi trưởng thành.

Bà ấy đã làm nhiều công việc để giúp cuộc sống của tôi tốt hơn.

Để giảm bớt gánh nặng cho bà ấy, tôi đã học nấu ăn sớm. Đôi khi, điều đó làm mẹ tôi rất vui.

Tôi cũng sẽ nấu những nguyên liệu ít ỏi theo nhiều cách khác nhau. Tay nghề khéo léo của tôi đã được phát triển từ thời điểm đó.

Sau này, khi tôi trở thành bạn gái của Bùi Thiếu Khanh, thỉnh thoảng tôi sẽ ở trong căn hộ của anh ta để nấu cơm khi anh ấy lười ra ngoài.

Tôi không biết là do đồ ăn của tôi làm anh ta dễ chịu hay vì lý do nào khác mà anh ta ngày càng thích ở cùng tôi trong căn hộ của anh ta.

Anh luôn nài nỉ tôi nấu cho anh những món ăn ngon.

Ăn xong chúng tôi cùng nhau nằm trên sofa xem phim. Khi không khí sôi nổi, chúng tôi sẽ bắt chước các cặp đôi trong phim…

Tôi chợt tỉnh lại và nhận ra má mình đã đỏ bừng rồi.

Đặc biệt là khi đôi mắt biết cười của Bùi Thiếu Khanh nhìn vào mặt tôi, tôi thực sự có cảm giác muốn đâm vào một cái hố nào đó.

Tôi quay người và bỏ lại Bùi Thiếu Khanh trong đó.

Chân tôi như được bôi dầu nên chạy rất nhanh

Vừa chạy, tôi mới nhớ ra, tại sao mình phải chạy? Đây không phải là đang nói với người khác rằng tôi đang xấu hổ ư? Ước gì mình có thể quay ngược thời gian!

Khi đồ ăn được bưng ra, nó trông hơi giống tôi hồi đó. “Làm sao vậy?” Bùi Thiếu Khanh lo lắng nhìn tôi.

Suy nghĩ của tôi quay đi quay lại nhiều lần trong đầu, và cuối cùng tôi yếu ớt nói: “Không sao.” Anh ấy nghe thấy câu trả lời khẳng định của tôi.

Trên mặt anh ấy hiện lên một tia vui mừng.

Đôi mắt lấp lánh đó nhàn nhã nhìn vào mặt tôi, mang theo một chút kiên nhẫn: “Sao vừa rồi em đột nhiên bỏ chạy vậy?!

Tôi siết chặt đũa, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía đối diện.

“Nồi đã sôi chưa? Múc lên thôi?”

"Được, được, anh không hỏi." Bùi Thiếu Khanh ngay lập tức giơ tay đầu hàng khi nhìn thấy tư thế của tôi.

“Vậy thì em luôn có thể cho anh biết em đang thế nào, phải không?”

"Có vất vả không? Một mình em phải nuôi con…"

Vừa nghe anh nhắc đến con gái mình, tôi lại thấy cảnh giác toàn thân.

Tôi đánh rơi chiếc đũa một tiếng "bụp".

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Bùi Thiếu Khanh đã lo lắng nói: "Lúc đó mẹ anh có nói gì với em không?"

Khóe miệng tôi cong lên thành một vòng cung mỉa mai.

Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Không phải ngay từ đầu anh đã để em đi với năm triệu sao?”

"Đó là bởi vì..." Anh đột ngột ngậm miệng và đưa tay cào tóc với vẻ mặt khó chịu.

Tôi thản nhiên cầm đũa lên, lại gắp thức ăn cho vào miệng: "Vì lý do gì, không còn quan trọng nữa."

Đôi mắt của Bùi Thiếu Khanh đỏ lên, anh ấy nhìn tôi chăm chú, giọng anh ấy đột nhiên cao lên, "Nhưng anh quan tâm!"

Tôi cười nhạt, lười biếng nâng mí mắt lên nhìn anh, "Không thể nào? Chúng ta đã xa nhau năm năm rồi, anh sẽ không nói cho tôi biết rằng cuối cùng anh cũng phát hiện ra anh đã yêu tôi phải không?"

Ánh mắt anh nhìn thẳng mặt tôi, anh ấy mở miệng nhưng cuối cùng lại im lặng. Ăn xong tôi lại đuổi Bùi Thiếu Khanh ra ngoài. Anh ta cũng không dãy dụa.

Đúng lúc tôi đang định ra ngoài đón con gái thì nhận được cuộc gọi từ anh.

"Anh đã đón Noãn Noãn rồi. Bọn anh đi siêu thị trước rồi quay về sau."

Tim tôi thắt lại, giọng nói cao hơn một chút: "Bùi Thiếu Khanh, anh cho rằng mình là ai? Tại sao lại tùy tiện đón con gái tôi như vậy?"

“Hãy đưa con gái tôi về ngay, ngay lập tức.” Tôi vừa hét xong thì ngay lúc đó tôi nghe thấy giọng nói của con gái mình.

Giọng nói nũng nịu của cô con gái vang lên từ phái bên kia: "Mẹ, mẹ có thể đợi một chút được không? Con rất muốn đi."

Chóp mũi tôi đột nhiên cảm thấy đau nhức, cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại. Phải mất một lúc tôi mới nói được một từ, “Được rồi. "

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, tôi còn nghe con gái hào hứng nói: “Vâng!” Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi mình có phải mình ích kỷ quá không.

Con gái có quyền được hưởng tình yêu thương của cha. Tôi có quá ích kỷ không? Một lúc sau, có hai người một lớn một nhỏ quay lại.

Tôi đi ra mở cửa.

Bùi Thiếu Khanh một tay bế con gái, một tay xách hai chiếc túi lớn, bộ vest đen gần như ướt sũng, mái tóc chải chuốt gọn gàng vì trời mưa xõa xuống trán.

Và con gái tôi lúc này đã được quấn chặt trong bộ đồ của anh ấy.

Ngoài trời đang mưa rất to nhưng con bé lại không bị ướt chút nào. Có vẻ như anh ấy thực sự đã bảo vệ con bé rất tốt.

"Mẹ, bố...chú ướt hết rồi."

Lời nói của con gái khiến tôi suy nghĩ lại, tôi nhanh chóng tránh sang một bên: “Mau vào đi.” Tôi cầm lấy chiếc túi trên tay anh. Sau đó, tôi yêu cầu anh áy đặt con gái mình xuống đất trước.

Tôi quay người đi vào phòng tắm đưa cho anh ấy một chiếc khăn khô, “Anh lau trước đi.” Anh đã lấy khăn lau tóc và lau cho con gái tôi trước. Sau đó anh ấy cởi bộ đồ ra và đưa cho tôi cùng với chiếc khăn lau.

Tôi đưa tay cầm lấy, mangvào phòng tắm, lúc cho quần áo vào máy giặt mới nhận ra mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, tưởng như khoảng cách 5 năm này chưa từng tồn tại.

Lúc tôi đi ra thì Bùi Thiếu Khanh đã vào bếp.

Tôi bước tới chỗ con gái tôi và ngồi xuống.

"Mẹ ơi, đây là SpongeBob SquarePants yêu thích của con, và Patrick Star này, và..." Con gái tôi lần lượt bày từng món đồ chơi trước mặt tôi như một báu vật.

Đây là lần đầu tiên con gái tôi hào hứng cho tôi xem đồ chơi của nó như vậy.

Bùi Thiếu Khanh sau khi đặt đồ ăn lên bàn liền đi tới chỗ chúng tôi.

Anh nhìn tôi, cuối cùng ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay nhìn con gái: “Noãn Noãn đã sẵn sàng ăn cơm chưa nhỉ?.”

Con gái tôi không chút do dự nhảy thẳng vào vòng tay của Bùi Thiếu Khanh. Con bé ôm cổ anh, ngọt ngào đáp: “Rồi ạ.”

Tôi còn lại nhìn hai cha con với vẻ kinh ngạc: “Con bé này hư quá.”

Anh ấy mua con bé chỉ bằng vài món đồ chơi à?

Con gái để Bùi Thiếu Khanh bế nó rửa tay. Con bé quay người phản đối: “Chú, cháu không phải.”

“Đúng rồi, con là một chiếc áo khoác bông nhỏ ấm áp!”

Câu nói này khiến con gái tôi cười khúc khích.

Gì vậy?

Hai người này còn chưa làm gì, đã thành lập liên minh mặt trận rồi?

Bùi Thiếu Khanh ôm con bé đi vào và đặt con bé bên cạnh mình.

"Đây, trước tiên chúng ta ăn thử một miếng sườn chua ngọt."

“Thế nào rồi?” Bùi Thiếu Thanh đầy mong đợi nhìn con gái mình.

Con gái tôi cũng giơ hai ngón tay cái lên không chút do dự: "Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt!"

“Vậy từ giờ trở đi chú có thể nấu cho con mỗi ngày được không?”

Đôi mắt to đen láy của con gái tôi chợt sáng lên, con bé nhìn tôi đầy mong đợi: "Thật sao? Mẹ ơi, mẹ đồng ý đi."

Tôi tránh ánh mắt của con bé, gắp một cây rau xanh bỏ vào bát con bé, “Nếu thích thì ăn thêm đi.”

Cô con gái nhìn thấy rau xanh thì khuôn mặt lập tức biến thành mặt mướp đắng.

Nó nhìn Bùi Thiếu Khanh cầu cứu.

Khoảnh khắc nhìn Bùi Thiếu Khanh dũng cảm nhặt rau trong bát của con gái, tôi không khỏi bật cười.

Bữa tối vui vẻ nhanh chóng kết thúc.

Bùi Thiếu Khanh chơi với con gái một lúc rồi quấn đồ chơi của con bé vào người để ru con bé ngủ. Lúc đầu, Bùi Thiếu Khanh đang ngồi bên giường với cuốn truyện trên tay.

Lúc tôi bước vào, không biết hai cha con đã ôm nhau ngủ từ lúc nào. Tôi chỉ có thể kéo chăn đắp cho họ rồi rút lui khỏi phòng.