Tôi Là Hắc Nguyệt Quang FULL

Chương 3




Tôi dậy sớm vào sáng hôm sau. Tôi đã nấu bữa sáng cho con gái tôi. Sau khi tôi tới bàn ăn, cô bé lại nhắc tới Bùi Thiếu Khanh.

Con bé trông như một đứa trẻ mà lại nghiêm túc nói với tôi: "Mẹ ơi, chú hôm qua thoạt nhìn con đã không thích. Mẹ phải tự bảo vệ mình."

Con bé thật dễ thương. Vẻ mặt nghiêm túc của con bé khiến tôi không kiềm chế được mà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của con bé. "Con quỷ nhỏ này, con đã học được cách lo lắng cho mẹ rồi. Yên tâm đi con, mẹ sẽ tự bảo vệ mình." Tôi gắp một miếng xúc xích bỏ vào bát của con gái.

Tôi vui vẻ nhìn cô con gái đáng yêu trước mặt. Suy nghĩ của tôi đã được đưa trở lại từ nhiều năm trước.

Tôi gặp Bùi Thiếu Khanh tại bữa tiệc của sinh viên năm nhất.

Anh ta mệt mỏi bước đi từ xa. Dù có mệt mỏi đến đâu cũng khó có thể xóa bỏ được sự kiêu ngạo vốn có trong xương cốt của anh ta.

Anh ta được bao vây bởi một nhóm người.

Không biết người bên cạnh nói gì nhưng khuôn mặt anh ta nhanh chóng mất đi vẻ mệt mỏi. Lúc ấy, như một tia nắng xuyên qua màn sương mù, xua tan màn sương mù đang đè nặng trong lòng tôi.

Tim tôi như bị ai đó chạm vào.

Cả đêm hôm đó, tôi đứng trong góc tối như thế này, lén nhìn Bùi Thiếu Khanh.

Lần đầu tiên tôi thực sự có cảm giác như mình là một sinh viên đại học.

Sau đó, tôi lại một lần nữa bị choáng ngợp bởi cuộc sống, tôi vừa lo việc học, vừa phải đi làm thêm để trang trải chi phí chữa bệnh cho mẹ.

Để mẹ kịp thời tìm thấy tôi khi cần, tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua một chiếc điện thoại cũ ở một cửa hàng điện thoại di động.

Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa hàng điện thoại di động đã bị một người đàn ông giật lấy điện thoại di động của tôi.

Tôi đuổi theo người đàn ông đó hai con phố, thấy thể lực của mình sắp kiệt sức. Kết quả là một chân thò ra nửa chừng, khiến người đàn ông phía trước vấp ngã nặng nề. Tôi phát điên nhặt chiếc điện thoại đã bị đập vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, hồi hộp chắp nối lại với nhau.

Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau.

"Một chiếc điện thoại di động bị hỏng có xứng đáng với nỗ lực từ nãy giờ của cô không?"

Tôi tưởng mình đã quên giọng nói đó nhưng khi giọng nói ấy vang lên sau lưng tôi, tôi nhận ra ngay chủ nhân của nó.

Không biết đó là sự may mắn từ hành động công lý dũng cảm của anh, hay là sự lên men của nhịp đập tuổi trẻ đã chôn sâu trong trái tim tôi. Tôi nghĩ chắc hẳn lúc đó vẻ mặt tôi cũng rất ngạc nhiên,

Trong mắt anh cũng có ánh sáng.

Lúc tôi quay lại, người bạn bên cạnh mơ hồ chạm vào cánh tay anh ta. Là người nhạy cảm và có lòng tự trọng cao, lúc đó tôi ngay lập tức cảm thấy xấu hổ.

Tay tôi nắm chặt chiếc điện thoại, tôi lén giấu chiếc điện thoại hỏng ra sau lưng. Tôi mím môi và nói với giọng trầm như muỗi, “ Cảm ơn. "

Nói xong tôi quay người rời đi.

Bùi Thiếu Khanh lại lên tiếng: "Khoan, đợi một chút."

Anh ta đứng thẳng dậy khỏi xe thể thao, đi về phía tôi, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động đưa cho tôi: “Cầm lấy đi.”

"Không, tôi có điện thoại di động.”

“Cô là người mới lên thành phố à?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động bị hỏng trên tay tôi, vẻ ghê tởm trong mắt anh ta lộ rõ ràng. Lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ đến mức không thể chịu đựng được việc bị lột trần dưới ánh nắng mặt trời.

“Anh không cần phải lo đâu” Giọng nói đầy khó khăn phát ra từ cổ họng tôi.

Bùi Thiếu Khanh lại nói: "Đưa cho tôi, tôi sẽ tìm người giúp cô sửa."

"Nếu không, cô đem về tìm người sửa chữa thì cũng chẳng ai sửa được."

Về lý thuyết thì nên chà xát điện thoại vào tay rồi vứt vào thùng rác. Rồi tôi lạnh lùng quay đi, giữ gìn lòng tự trọng kém cỏi của mình. Trên thực tế, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới nhét được điện thoại di động vào túi. Tiền bạc chẳng là gì so với lòng tự trọng.

Tôi đưa chiếc điện thoại trong tay mình cho anh ta.

"Cảm ơn!

Hôm đó tôi lấy điện thoại di động của anh ta đi làm bán thời gian.

Chiếc điện thoại di động trong túi tôi cứ đổ chuông liên tục như báo thúc.

Phải một lúc sau, nó mới dừng lại một lát.

Tôi lấy nó ra và mở điện thoại.

Tất cả đều là những tin nhắn không rõ ràng được gửi bởi một số cô gái.

Rõ ràng và không hạn chế.

Đó là vòng tròn mà tôi chưa bao giờ tiếp xúc và nó khiến tôi cảm thấy rất xa vời.

Trái tim tôi, vốn còn chưa kịp nảy mầm đã dần lụi tàn ngay lúc đó.

Tôi tự nhủ rằng tôi và anh vốn là hai đường thẳng song song, sẽ không có thể trùng nhau. Một ngã tư tình cờ cũng là để sau này ngày càng đi xa hơn. Tuy nhiên, mọi chuyện dường như diễn ra quá đột ngột.

Hôm đó tôi vừa hoàn thành công việc bán thời gian, đang vội vã quay lại trường thì nhận được điện thoại của Bùi Thiếu Khanh.

Sau khi cho tôi địa điểm, anh ấy cúp máy. Khi tôi đến nơi, Bùi Thiếu Khanh đang ngồi một mình trong xe.

Khi chúng tôi đưa điện thoại di động cho nhau, tôi nói: “Cảm ơn anh!”. Bỗng anh ta đưa chiếc di động của anh ta cho tôi

Anh ta lười biếng ngước đôi mắt hoa đào lên nhìn tôi cười nửa miệng: “Tôi làm ăn không lỗ đâu.”

"Tôi là người hay giúp đỡ người khác, mọi người mắc nợ rất nhiều ân huệ của tôi. Cô vừa nói cho tôi hai chữ này, liền muốn đuổi tôi đi?" Anh ta nói bằng giọng nhẹ nhẹ,

Là một người trẻ trung và tràn đầy sức sống, những ngón tay của anh khiến chiếc điện thoại hơi run lên và nó ảnh hưởng đến dây thần kinh ngón tay của tôi từng chút một. Tôi cử động ngón tay một cách vô thức.

Lúc này tôi mới nhận ra lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi từ lúc nào đó. Tôi cử động cổ họng khô khốc của mình, nói: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?”

"Làm bạn gái của tôi.

"Crack."

Nếu không có Bùi Thiếu Khanh phản ứng nhanh chóng thì chiếc điện thoại mới sửa của tôi có lẽ sẽ có nguy cơ hỏng hóc lần thứ hai.

Tôi cười bối rối.

Tôi cố gắng tìm lại giọng nói của mình, "Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào đâu."

"Tôi nói thật đấy. Cô nên biết dạo này điện thoại của tôi có bao nhiêu tin nhắn gây khó chịu phải không?"

Anh ta nhìn tôi và chậm rãi nói: “Tôi cần ai đó giúp tôi ngăn chặn những điều tồi tệ này, và cô là người tốt nhất”.

"Cô sẽ là bạn gái theo thỏa thuận của tôi. Chỉ cần những người này ngừng quấy rối tôi, tôi sẽ trả cho cô năm triệu." Cảm giác nhói đau nhẹ đó đã bắt đầu dịu xuống khi tôi nói ra từ đồng ý.

Nhưng khi phun ra con số năm triệu, tôi đã lấy lại được tuổi thanh xuân.

Đặc biệt là khi tin nhắn chuyển khoản 100.000 vang lên trên WeChat của tôi, tôi đã đưa ra một quyết định chắc chắn.

"Đừng làm việc bán thời gian, đây là tiền đặt cọc..."

Anh ta còn muốn nói gì nữa nhưng tôi nóng lòng đồng ý: “Được.”

Lúc đó, tâm trí tôi mách bảo rằng cuối cùng mình cũng có thể trả được viện phí quá hạn và cuối cùng tôi cũng có thể tự tin nói với bác sĩ rằng họ nên tìm nguồn thận càng sớm càng tốt và chúng tôi phải tiến hành một ca phẫu thuật.

Bùi Thiếu Khanh dường như không ngạc nhiên khi tôi đồng ý.

Anh ta lấy ra một số tờ giấy A4 và đưa cho tôi.

"Quay lại nhìn kỹ rồi làm theo."

Tôi quay lại và nghiên cứu nó cẩn thận như thể tôi đang cầm một cuốn Kinh thánh.

Ngày hôm sau, tôi bắt xe buýt sớm đến nhà hàng do anh chỉ định để mua bữa ăn anh yêu thích, hai tay cầm nó đứng ở tầng dưới ký túc xá của anh để ai đi ngang qua cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Vừa nhìn thấy Bùi Thiếu Khanh, tôi liền ngượng ngùng chạy tới:

"Thiếu Khanh, anh có đói không? Đây là bữa sáng em mua cho anh từ sáng sớm."

"Lạnh quá, ăn được không?"

Anh ta tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn cúi xuống, tiến lại gần tôi, từ từ mở miệng và nhận lấy món ăn tôi đưa vào miệng.

Anh đưa tôi đi chơi cùng bạn bè nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo trên người tôi. "Cô không thể ăn mặc chỉnh tề hơn được sao? Tôi xấu hổ quá."

Anh ta quay lại và đưa tôi vào cửa hàng quần áo phụ nữ. Anh ta đích thân để nhà tạo mẫu thay đồ cho tôi.

Khi anh ta dẫn tôi đi ăn đồ Tây, tôi cầm dao nĩa và cố gắng bắt chước anh.

Anh ta ân cần nhờ người phục vụ mang cho tôi một đôi đũa.

“Em yêu, hãy cứ là chính mình, anh thích con người thật nhất của em.”

Nhưng khi anh cúi xuống lau vết bẩn trên miệng tôi, “Đừng bắt chước tôi nữa, xấu lắm.”

Cứ như vậy, trước mặt người khác, anh ta sẽ giả vờ yêu thương tôi nhưng lại ghét bỏ tôi ở nơi riêng tư. Trong hoàn cảnh như vậy, tôi vẫn thấy trái tim mình đang bị anh cuốn đi một cách không thể kiểm soát. Dần dần tôi bắt đầu khẳng định chủ quyền của mình và trở nên ghen tị với các cô gái xung quanh anh. Các cô gái dù có bất đắc dĩ đến đâu thì vẫn phải đầu hàng trước thực tế. Số lượng các cô gái đến quấy rối anh giảm dần như một vách đá.

Ngay khi tôi sắp bị ảo ảnh này làm cho mù quáng, mẹ của Bùi Thiếu Khanh đã đưa tôi trở lại thực tại.

Vì vậy, khi Bùi Thiếu Khanh ném tấm séc có viết năm triệu vào mặt tôi, tôi không chút do dự cầm lấy số tiền đó, quay người biến mất khỏi tầm mắt anh ấy.

Tôi chỉ nghĩ đó là một giấc mơ đẹp.

Tôi đã có được những điều tốt đẹp trong giấc mơ đó và bây giờ, đã đến lúc tôi phải thức dậy từ trong giấc mơ.

Tôi lấy tiền để trả viện phí cho mẹ tôi. Ít nhất tôi muốn tiết kiệm những gì có thể.

Tuy nhiên, thực tế vẫn giáng cho tôi một đòn nặng nề. Cuối cùng, tôi thậm chí không thể giữ được mẹ mình.

Tôi một mình lo tang lễ cho mẹ và dồn hết tâm sức cho sự nghiệp.

Tôi luôn cố gắng hết sức để khiến bản thân trở nên tốt hơn. Bởi tôi không muốn phải sống thấp hèn vì tiền nữa.

Ngay khi tôi nghĩ cuộc đời mình cuối cùng đã đi đúng hướng thì một điều bất ngờ khác lại xảy ra.

Cuối cùng, khi tôi phát hiện ra có điều gì đó không ổn với cơ thể mình thì đã là năm tháng sau.

Hôm đó tôi đột ngột ngất xỉu và được đồng nghiệp đưa vào bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra và nói tôi đã có thai.

Vì ăn uống thất thường và đang mang thai nên tôi bị ngất xỉu.

Thậm chí không cần suy nghĩ về điều đó, tôi nói với bác sĩ: “Hãy phá thai đi”.

Nhưng giây phút tôi siêu âm, giây phút nhìn sự sống nhỏ bé đã lớn lên và thành hình đó, tôi chợt nao núng.

Vào lúc đó, những ký ức mà tôi đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay ập đến như một cơn thủy triều. Khuôn mặt của Bùi Thiếu Khanh dần dần chiếm trọn trong suy nghĩ của tôi.

Khi bác sĩ đang bàn bạc với tôi về kế hoạch phá thai, tôi vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện. Trong bụng tôi là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này và là mối liên hệ duy nhất của tôi với anh ấy.

Kể từ đó, tôi đã làm việc chăm chỉ để cân bằng giữa công việc và cuộc sống.

Tôi biết tương lai có thể khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ hối hận vì đã sinh con. Vì con bé chính là động lực cho những nỗ lực của tôi và để tôi ngày càng hoàn thiện hơn trong mỗi ngày.