Những chuyện xảy ra sau đó, suốt ba tháng nay, mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm thấy như một giấc mơ.
Một cơn ác mộng.
Một cơn ác mộng dữ tợn và đáng sợ.
Tôi bị kích động, lại đập đầu, sau khi gào thét kịch liệt, cơn tức giận xộc thẳng lên tim, khiến tôi ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, tôi thấy Trần Mục Lễ ngồi lặng bên cạnh giường, đầu cúi thấp.
Tôi yếu ớt mở miệng.
"Cút!"
"Biến ngay khỏi mắt tôi, tôi buồn nôn!"
Cả người Trần Mục Lễ khẽ run lên, anh ta ngước lên nhìn tôi, gương mặt lởm chởm râu, giọng khàn đặc:
"Lý Tiếu, em đừng kích động, mọi chuyện không như em nghĩ đâu."