Chỉ sợ Cố Uyên Trạch đã sớm quên, chúng tôi cũng đã từng trẻ con.
Mười tám tuổi năm ấy, vào mùa hè nắng nóng nhất. Hắn cầm ô che nắng, trên vai treo đầy đồ ăn vặt và ba lô của tôi, chơi điên cuồng với tôi ở công viên trò chơi cả ngày.
Khi vòng đu quay lên tới nơi cao nhất, hắn hôn tôi. Nói: "Miên Miên, anh muốn kết hôn với em."
Khi đó trong ánh mắt của hắn, chỉ có tôi.
Chúng tôi tốt nghiệp cấp ba rồi thi vào cùng một trường đại học. Trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt bạn học.
Sau đó kết hôn, mời chủ nhiệm lớp hồi cấp ba. Thầy ấy nói: "Lúc trước đã cảm thấy thằng nhóc này có ý với em rồi, quả nhiên, vừa tốt nghiệp xong đã ra tay."
Cố Uyên Trạch cười không nói, ánh mắt dõi theo tôi.
Nhiều năm sau công ty đưa ra thị trường, hắn mới chính miệng thừa nhận, hắn đối với tôi kỳ thật là mưu đồ đã lâu.
Thật ra đến nay tôi vẫn không nghĩ ra, tình yêu có phải là thứ đáng giá để người ta đánh cược cả sinh mạng hay không.
Năm thứ năm chúng tôi kết hôn, bên cạnh Cố Uyên Trạch có thêm một thư ký. Chính là Thẩm Nghi đã theo đuổi hắn rất nhiều năm kia.