Cuối cùng là tôi không chịu nổi, bước vào giữa đám con trai, kéo cậu ra khỏi đám hỗn loạn.
Tôi vốn là “đầu gấu nhí” trong viện ít ai dám đụng.
Nhưng để bảo vệ cậu ấy, tôi đã không ít lần… đánh nhau với tụi trẻ kia đến bầm dập.
Sau vài trận chiến “một mất một còn” đám trẻ đó mới chịu thôi, không còn động vào Phó Tiện nữa.
Từ hôm ấy, cậu ấy trở thành “cái đuôi nhỏ” của tôi.
Đến cả lúc tôi đi vệ sinh, cậu ta cũng ngồi xổm canh ngoài cửa.
Khi ngủ, chăn chiếu cậu trải cạnh tôi, nhất định phải lén nắm tay tôi, mới có thể ngủ yên.
Cậu là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn đến cùng cực.
Ít nhất… hồi ấy là vậy.
Dưới sự “đào tạo đặc biệt” của tôi, Phó Tiện từ một chú cừu non yếu ớt, đã lột xác thành sói con nhỏ.