15
Cánh cửa phòng bao bị gõ nhẹ, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa, có người thốt lên: “Tạ Cảnh! Là Tạ Cảnh!”
“Sao anh ấy lại đến đây? Chẳng lẽ ở đây có người quen biết Tạ Cảnh sao?”
“Ai vậy, ai quen biết Tạ Cảnh?”
Tạ Cảnh thản nhiên mân mê chiếc đồng hồ trên cổ tay, anh đứng dựa người vào cửa, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, trong mắt hiện rõ ý cười: “Tống Thời, sao em không đợi anh?”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tạ Cảnh nhẹ nhàng đáp: “Đến để làm chỗ dựa cho em.”
Căn phòng lại một lần nữa im lặng, chỉ là lần này không ai dám hó hé nửa lời, mặc dù vẻ mặt Tạ Cảnh vẫn điềm tĩnh, không có gì bất thường. Nhưng mọi người đều cảm nhận được một luồng áp lực, đều hiểu rõ vị đại ca này không thể chọc vào.
Bầu không khí trở nên vi diệu, Tạ Cảnh lại tự nhiên dắt tay tôi ngồi xuống vị trí chủ tọa: “Em muốn ăn gì? Ăn no rồi về nhà sớm.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chỉ vào món tôm.
Thế là, cả phòng bao im phăng phắc, không ai dám làm phiền Tạ Cảnh bóc tôm cho tôi.