“Tiểu thư Châu, tôi thấy cô ngoài đời đẹp hơn trong ảnh đấy. Dù cô không có biên chế nhà nước, tôi cũng không chê đâu. Hay là chúng ta thử quen nhau? Nếu hợp thì cưới luôn?”
Tôi: ……
Đúng là thiên hạ nhiều loại người thật.
Tôi đặt lại nửa số tiền bữa ăn, đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Anh rất tốt, tôi không xứng.”
Xoay người bỏ đi.
Không ngờ anh ta lại đuổi theo, khiến tôi cảm thấy phiền đến cực điểm.
“Châu… Niệm.”
Một giọng nói trầm thấp, lười biếng kéo dài âm cuối vang lên.
Tôi theo phản xạ quay lại.