9
Bảy năm trước, tôi thực sự đã từng thầm thích anh ấy.
Nhưng khi anh ấy ngày càng tiến xa, ngày càng nổi tiếng, có ngày càng nhiều người yêu thích anh ấy, tôi sớm đã gạt bỏ tình cảm ấy rồi.
Còn chuyện đưa tiền cho anh ấy, có lẽ chỉ đơn giản là theo bản năng muốn giúp đỡ thôi.
“Lương Thanh, chúng ta chỉ là bạn học bình thường thôi, tôi thực sự chưa từng nghĩ xa như vậy…”
“Hơn nữa, hình như chúng ta cũng không thân thiết lắm…”
Tôi nhỏ giọng giải thích, cảm giác có chút lúng túng.
“Không thân lắm? Bạn học Châu Niệm, cậu cũng vô lương tâm quá rồi đấy?”
Lương Thanh bỗng đứng dậy, tiến lại gần tôi hơn, giọng điệu có chút không vui.
“Tôi vì cậu mà có vết sẹo này, vậy mà cậu còn nói không thân?”