Sống Lâu Mới Rõ Lòng Nhau FULL

Chương 4



“Em gái, hai chúng tôi còn đứng tên chung một tờ giấy nhà đất, anh ta chưa cưới cô một ngày thì lại thêm một ngày cô không có nhà tân hôn, tôi còn phải cảm ơn chồng cô đó, bỏ tiền ra mua chung nhà với tôi để tôi ở, nếu không thì lãi mua nhà nặng như vậy tôi lại phải chịu một mình rồi. Anh ta chung tên trên giấy tờ với tôi ngày nào thì tôi bớt được lãi ngày đó.”

“Cô tự hào thế cơ à, đồ ăn mày.”

Đường Thi Vũ tỏ ra thờ ơ, như thể tôi là người tự mình đa tình.

Nhìn mặt cô ta là tôi biết trong lòng cô ta đang tức điên cả lên rồi.

Bằng cách này, tôi đã đạt được mục đích của mình.

Nếu Trình Tự cứ cắn chặt căn nhà không chịu buông tay, vậy thì để Đường Thi Vũ xử lý hắn đi.

Náo loạn một trận, Trình Tự chịu không nổi nữa, đến tìm tôi để giải quyết mọi việc. 

Quả nhiên một tuần sau tôi nhận được điện thoại của Trình Tự.

“Cô đã nói cái gì với Thi Vũ?”

“Anh muốn tôi nói gì với cô ta đây?”

Trình Tự nói thẳng thừng: “Cô có cần thiết phải chọc đến cô ấy như thế không? Bây giờ ngày nào cô ấy cũng khóc, vốn dĩ sức khỏe của cô ấy đã không tốt rồi.”

Tôi sốt ruột ngắt lời hắn: “Cô ta ngày nào cũng khóc là chuyện của tôi sao? Đây chẳng phải là vấn đề của anh à?”

“Nếu không phải cô khiêu khích vợ tôi, cô ấy cũng sẽ không làm ầm ĩ lên đòi gặp bố mẹ tôi!”

Giọng điệu của Trình Tự rất tệ.

Nhưng tôi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.

Tại sao cô ta lại phải làm ầm ĩ lên để đòi gặp bố mẹ của Trình Tự?

Bởi vì gia đình hắn vốn dĩ không chào đón Đường Thi Vũ.

Trình Tự giữ kín bí mật này, không dám để Đường Thi Vũ biết.

Ngay lúc này đây tôi không biết nên gọi Đường Thi Vũ là lố bịch hay là thảm hại nữa.

Trình Tự không dám cãi lời bố mẹ mình, vậy nên trong thời gian ngắn vẫn chưa thể cưới cô ta vào nhà được.

Tôi muốn dùng Đường Thi Vũ để ép Trình Tự nhả căn nhà ra, xem ra cách này không được rồi.

Hết cách, tôi chỉ đành nói chuyện với dì Trình.

Trong hai tuần, tôi gom góp mượn được một số tiền từ người thân và bạn bè sau đó liên lạc với dì Trình.

“Dì à, vì lo lắng cho sức khỏe của dì nên lần trước con không kể chuyện này. Trình Tự đã quay lại với người yêu cũ rồi, bố mẹ con nhờ vào mối quan hệ mới mua được căn nhà tân hôn này, căn nhà này con không thể giao cho Trình Tự được, dì hãy nói anh ấy đến làm thủ tục chuyển nhượng tài sản cho con đi.”

Dì Trình im lặng một chút, sau đó thở dài nói: “Dì và bố nó thật sự rất thích con, ngoài con ra sẽ không nhận bất cứ người con dâu nào khác đâu.”

Thực tế thì câu này nói ra rất dễ nghe.

Nhưng không có bậc cha mẹ nào không hướng về con trai mình cả.

Tất cả mọi người đều biết căn nhà này lợi lạc vô cùng nhiều, ai cũng không muốn buông tay.

Dì Trình liên tục xin lỗi qua điện thoại: “Thôi, để dì đi cùng con đến nhà Trình Tự, chúng ta cùng ngồi xuống, cả người phụ nữ đó nữa, nói chuyện thẳng thắn với nhau.”

Trước khi đi tôi đã mang đầy đủ giấy tờ.

Nếu cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ, tốt nhất là kết thúc chuyện này trong ngày hôm nay luôn rồi sau đó cắt đứt liên lạc với Trình Tự.

Dì Trình có chìa khóa nhà của Trình Tự và Đường Thi Vũ, chắc là Trình Tự đã đưa cho bà ấy.

Đó là một loại thiên vị.

Dù bà ấy có không thích cô ta thế nào, nhưng nếu con trai bà ấy thích, bà ấy cũng phải giúp.

Bà ấy dẫn tôi vào nhà, ngồi trên ghế sô pha, định gọi điện cho Trình Tự.

Cánh cửa đột ngột được mở ra từ bên ngoài.

Tiếng cười vang lên: “Em nghĩ là con trai đó! Nhất định rất giống anh.”

Ngay sau đó, Đường Thi Vũ bước vào, trên tay cầm một tấm hình siêu âm.

Cô ta đang nói chuyện điện thoại với Trình Tự, khi nhìn thấy chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, nụ cười của cô ta vẫn chưa biến mất.

Không gian im lặng mất một lúc, yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim đồng hồ.

Cô ta chậm rãi đặt đồ đạc xuống, dừng vài giây rồi nói rất bình tĩnh: “Chồng ơi, cả mẹ và vợ cũ của anh đều ở đây.”

Phải, cô ta gọi tôi là vợ cũ của hắn.

Nhân lúc tôi không để ý, cô ta bĩu môi, coi thường tôi.

Tôi ngồi im không lên tiếng.