Ta vừa nhìn đã nhận ra đó là chiếc túi thơm do chính tay ta thêu, bên trong có chứa bùa hộ mệnh mà ta đã từng bước một khấu đầu cầu xin.
Và Bùi Uyên đã tặng nó cho Tạ Minh Châu.
Dường như nhận ra ánh nhìn của ta, Tạ Minh Châu tháo chiếc túi thơm xuống, cười đưa tới:
“A tỷ thích nó sao? Đây là Bùi Uyên ca ca tặng đấy, nói là đã mời thợ thêu giỏi nhất Giang Nam thêu.”
“Nếu tỷ tỷ thích thì cứ lấy đi.”
Nàng ta nhét túi thơm vào tay ta.
Ta nắm chặt nó, đầu ngón tay gần như muốn bẻ gãy.
Khoảnh khắc sau, ta vứt chiếc túi thơm ra ngoài ngay trước mặt mọi người.
Sắc mặt Bùi Uyên hơi trầm xuống. Hắn nhìn ta, giọng điệu lạnh lùng:
“Muội muội mình mừng sinh nhật, làm tỷ tỷ mà lại bày ra bộ mặt khó coi, truyền ra ngoài danh tiếng Tướng quân phủ ta cũng không hay ho gì.”