Khoảng thời gian đó Tạ Minh Thần được xem như chu đáo, công việc dường như không bận rộn nữa, tan làm có thời gian về nhà ăn tối, trên bàn ăn không còn nhìn chăm chăm vào điện thoại mà còn tìm đề tài nói chuyện với tôi.
Hôm đó tôi đang cập nhật lại sơ yếu lý lịch, không để ý anh ta về, cũng không biết anh ta đứng sau tôi bao lâu. Mãi đến khi anh ta lên tiếng, “Em muốn tìm việc?”
“Ừ.” Tôi đóng máy tính lại, đứng dậy đi nấu cơm.
Anh kéo góc áo tôi, không tin nổi nhìn tôi: “Em không định quay lại công ty làm sao?”
Một năm trước tôi rời khỏi công ty, một phần là vì sức khỏe hơi kém, một phần vì mấy năm nay tôi làm người xấu thay Tạ Minh Thần quá nhiều, làm mất lòng một đối tác. Đối tác kia là bậc thầy kỹ thuật, được tin tưởng dẫn dắt phát triển các công nghệ dự án mới, tất nhiên Tạ Minh Thần không thể đắc tội với anh ta.
Thời gian đó quan hệ đôi bên đang bế tắc, tôi lấy cớ bệnh mà tạm lui khỏi công ty, tạm thời làm dịu lại tình hình.
Một năm qua Tạ Minh Thần không nhàn rỗi, trải qua nhiều hoạt động, hiện giờ anh đã không còn bị ai kiềm chế. Nhưng tôi đã không muốn quay lại.
“Anh quản lý công ty tốt, có tôi hay không cũng không quan trọng.” Tôi bình thản giải thích.
“Sao lại không quan trọng? Nếu em nghỉ ngơi đủ rồi, muốn làm việc thì quay về giúp anh không tốt hơn sao?” Anh ta không chịu bỏ qua.
Tôi lắc đầu, “Tôi muốn làm việc chuyên môn của mình.”
Anh ta bực bội cào tóc, muốn thuyết phục tôi. Nhưng tôi nói ra một lý do khiến anh ta không thể nào nói gì được nữa: “Đừng quên ước mơ ban đầu của tôi là một nhà phân tích tài chính.”
Chứ không phải là HR, tài chính, xã giao và tấm khiên cho anh ta.
Tạ Minh Thần mím môi, lẩm bẩm gì đó, sau đó bất lực im lặng. Bởi vì anh ta biết, nếu tôi muốn bắt đầu lại ước mơ đã gác lại của mình thì anh ta là người không có lập trường để ngăn cản nhất.
12.
Tạ Minh Thần săn sóc cũng không kiên trì nổi một tháng, dù gì thì Tạ tổng cũng trăm công ngàn việc, làm sao có thể ở nhà thật?
Tôi cũng không rảnh để quan tâm, anh ta bận rộn sự nghiệp của anh ta, tôi cũng bôn ba đi phỏng vấn khắp nơi.
Có lần đi trên đường, người ta nhét cho tôi một tờ rơi thi lái xe, tôi nhìn một lúc rồi đăng ký khóa đào tạo cá nhân nhanh nhất.
Lúc còn học đại học tôi đã có kế hoạch này, nhưng lúc đó có một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng, vụ việc rất ầm ĩ. Tạ Minh Thần lo lắng sau này tôi lái xe sẽ gặp tai nạn nên không cho tôi học lái xe, bảo rằng tôi đi đâu anh sẽ đưa tôi đi đó.
Tôi tin.
Mãi đến lần ba mẹ từ xa lặn lội đến thăm, Tạ Minh Thần rời đi từ rất sớm trong bữa cơm tạm biệt, chứ đừng nói đến việc đưa ba mẹ ra sân bay. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đứng bắt taxi cho ba mẹ.
Ba mẹ ngoài 50 đứng ven đường trong cái nắng như thiêu đốt, trên tay là túi lớn túi nhỏ, mồ hôi đầm đìa, tôi hận bản thân vì đã thực sự tin lời một người đàn ông sẽ lái xe đưa đón mình cả đời.
Lúc đến cửa hàng 4S xem xe, tôi nhìn thấy một người quen, tôi giả vờ vô tình hỏi thăm nhân viên bán hàng.
“Cô gái ngồi nhận đơn đặt hàng kia hình như không được thạo việc lắm? Sao lại được nhận thế?”
“Không biết ông chủ lớn nào sắp xếp đến đây làm cho có đấy ạ. Cô ta thường xuyên mắc lỗi, còn không được phàn nàn.” Nhân viên bán hàng mặt biểu hiện vẻ cạn lời, “Nhưng chị cứ yên tâm, em tìm người khác xử lý cho chị ạ.”
Tôi không kiềm được nụ cười, nói là nghỉ việc, hóa ra là đổi nơi khác mà nuôi dưỡng, Tạ Minh Thần đúng là rất bảo vệ người anh ta quan tâm.
Tối đó Tạ Minh Thần có tiệc, uống rượu rồi mới về.
Tôi định nấu canh giải rượu nhưng lại thấy phiền phức, mở tủ bếp, quả nhiên trong ngăn thứ hai có một lọ mật ong to.
Tôi lấy nước ấm pha một ly đưa qua, Tạ Minh Thần sảng khoái uống hết.
Tôi bật cười, anh ta liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc cốc trống không, lúc này mới bất giác nhận ra tôi cố ý, mặt trầm xuống, không thích tôi nhắc lại chuyện cũ.
Không thích tôi càng muốn nhắc, “Cô ta nghỉ việc rồi đi đâu?”
“Sao anh biết được?” Tạ Minh Thần nói xong mới nhận ra giọng điệu mình quá gay gắt, kiềm chế cảm xúc, khuyên nhủ tôi, “Con người phải có lòng khoan dung độ lượng, cô ấy là một cô gái trẻ, không có chỗ dựa, em cần gì phải cản trở mãi không buông?”
Tôi cười khẩy, không đáp.
Không biết có phải vì chột dạ hay không mà Tạ Minh Thần nói rồi cũng không đi, ngồi cạnh tôi xem TV.
Bộ phim truyền hình lúc 8 giờ với tình tiết cũ kỹ, nam nữ chính trải qua bao nhiêu gian khổ, đến được kết cục hạnh phúc. Nam chính cầu hôn nữ chính, người trong TV nước mắt đầm đìa, người ngoài TV chúng tôi không ai lên tiếng.
Tôi im lặng chuyển kênh, mở đến kênh tin tức tài chính.
Tôi nghĩ có thể đây là lần cuối cùng tôi vô tình nhắc đến chuyện hôn nhân, anh ta cố tình lảng tránh.
13.
Ngày tôi đi lấy xe, ban đầu Tạ Minh Thần định đi cùng tôi nhưng rồi cuối cùng vẫn thất hứa.
Tôi chỉ nghĩ anh ta có việc, ai ngờ đến cửa hàng 4S kia, nhân viên bán hàng vẻ mặt bà tám nói với tôi, cô gái ngồi nhận đơn kia viêm ruột thừa xin nghỉ ốm, ông chủ lớn đứng sau đúng là nhân vật có máu mặt, đến đón cô ta là một chiếc Bentley.
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu.
Đúng là một người thì không thể phân thành hai.
Một người đã xuất hiện bệnh thì đúng là quan trọng hơn xác suất xảy ra một vụ tai nạn ô tô, một cô gái trẻ rời quê hương mới bước vào xã hội quả thật là cần bảo vệ hơn một người phụ nữ đã trải qua bao thăng trầm cuộc đời.
Nhưng người nhân viên bán hàng kia lại lo lắng cho tôi, làm xong thủ tục thì nói, “Chị, em thấy chị có vẻ lái chưa thạo lắm, hay là để em lái xe đưa chị về?”
Tôi cảm ơn cậu ấy, “Không cần.”
Tôi muốn tự mình lên đường.
Tôi lái xe chậm rì, bị xe sau đâm vào đuôi, mất gấp ba lần thời gian bình thường mới lái xe về nhà an toàn.
Đến khi đỗ xe, tôi mới nhận ra lái xe trên đường không khó, lùi vào gara mới là rắc rối lớn. Tôi thử tới thử lui nhiều lần cũng không thể đỗ xe vào chỗ, nó cứ xiêu vẹo không ngay ngắn. Lúc tôi đang toát mồ hôi thì có người gõ kính xe.
Là Tạ Minh Thần.
Anh ta về sớm hơn tôi, xem ra ruột thừa của Trần Trừng được cắt rất nhanh.
Anh ta bảo tôi xuống xe, ngồi vào ghế lái, đỗ xe thuần thục vào chỗ.
Khi cùng nhau lên lầu, anh ta hỏi tôi sao không gọi anh ta, đến lúc hàng xóm đăng video lên nhóm chủ nhà anh ta mới biết tôi bị kẹt ở dưới.
Tôi cũng sững sờ: Ban nãy tôi không thể đỗ xe, trong nửa tiếng đồng hồ lo lắng, bất lực, tôi không hề nghĩ đến anh ta một giây nào. Có lẽ trong những năm tháng anh ta vắng mặt, sự ỷ lại của tôi vào anh ta đã hoàn toàn biến mất.
Anh ta cũng chỉ thuận miệng hỏi, không đợi câu trả lời của tôi đã cúi đầu xem di động.
Trong mười giây thang máy đi từ tầng hầm lên đến tầng cao nhất kia, anh ta không ngẩng đầu lấy một lần. Tôi nhìn anh ta, nhìn anh ta đang chăm chú gõ chữ, khóe miệng cong cong một nụ cười thật nhẹ. Nhìn anh ta dùng thời gian ở bên tôi chia sẻ với người bên kia điện thoại, người làm anh ta hạnh phúc.