Ngày tôi tốt nghiệp đại học, mùa đông đến cũng là lúc mẹ tôi qua đời.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà nằm trên giường bệnh rồi bảo.
“Năm ngoái sau khi bố con tái hôn đã sinh một đứa con trai với người tình. Tri Hạo đáng thương biết mấy, mẹ không thương nó, chưa chắc nó đã lấy nổi vợ…”
Bà nắm lấy tay tôi bằng bàn tay gầy như que củi của mình, bắt tôi thề, không được tranh giành tài sản với anh trai.
“Mẹ để lại trang sức của mẹ làm đồ cưới cho con, tiền tiết kiệm và nhà cũ đều để cho Tri Hạo… Tri Châu, con đừng oán mẹ, năm đó khi sinh con, mẹ cứ nghĩ là con trai.”
Bà trút hơi thở cuối cùng trước mặt tôi, đôi bàn tay buông thõng xuống.
Tôi nhìn sắc mặt xám ngoét của mẹ, nước mắt bỗng tuôn rơi: “Con biết rồi…”
Hà Tri Châu, là cái tên bà mong ngóng đặt cho đứa con trai nhỏ của mình.
Nhưng sau này lại không cam lòng lấy nó đặt cho tôi.
Mẹ tôi vẫn luôn ôm nỗi oán hận trong lòng, bà nghĩ nếu như tôi cũng là con trai thì bà và chồng đã không ly hôn.