Tôi của tuổi mười tám vẫn chưa biết thế nào là khéo léo và rụt rè của một cô thiếu nữ, cứ chăm chú nhìn vào đôi mắt của Du Vãn Tinh, nôn nóng mong chờ một đáp án.
Nhưng Du Vãn Tinh lại cười nói: “Tất nhiên là không phải.”
“Chúng ta làm hàng xóm suốt bao nhiêu năm qua, anh với anh trai em lại là bạn thân nên anh mới quan tâm em nhiều hơn.”
Tôi không muốn tin nhưng anh trai đã quay về rồi, anh ấy nằng nặc đòi dẫn tôi ra ngoài ăn cơm để chúc mừng.
Sau khi có điểm thi đại học, tôi thật sự không học được Vật lý, học thêm suốt hai năm mà vẫn kéo điểm tổng xuống.
Sau cùng tôi chọn học ở ngôi trường kế bên trường của Du Vãn Tinh.
Lúc tôi nhập học, anh và anh trai của tôi cũng đãlên năm ba, bọn họ có thực tập hè nên vào học sớm hơn.
Nói là đã quen đường quen nẻo trong trường tôi rồi, tân sinh viên nhập học ở đâu, căn tin hay ký túc xá ở đâu mấy anh đều biết rất rõ.
Kết quả lúc đến nhà ga đón tôi lại chỉ có một mình Du Vãn Tinh.
“Anh em bận hẹn hò, ra sân bay đón bạn gái tăng tình cảm rồi.”