Phương Vô Tửu cau mày “Ngoài mạch đập hơi yếu, không có gì nghiêm trọng, theo lý mà nói thì không nên hôn mê.”
Tiêu Hề Hề “Thái y lệnh cũng nói như vậy, tra thế nào cũng không thể tra ra nguyên nhân khiến Hoàng thượng hôn mê.”
Phương Vô Tửu “Xem ra quả thật là liên quan đến thuật đổi mệnh.”
Tiêu Hề Hề có được hi vọng “Huynh hiểu bao nhiêu về thuật đổi mệnh?”
Phương Vô Tửu nhìn Ôn Cựu Thành.
Ôn Cựu Thành vừa nhớ lại nội dung trong đầu, vừa chậm rãi nói.
“Ta từng đọc ghi chép về thuật đổi mệnh trong Tàng Thư Các ở Huyền Môn. Tà thuật này thường được chia thành ba bước —
Bước thứ nhất, tìm cách lấy sinh thần bát tự, máu hoặc tóc của người bị đổi mệnh, dùng ba thứ này làm tà vật. Bước thứ hai, dùng máu của người thân nhất tưới lên tà vật rồi chôn vào nơi âm tà. Bước thứ ba, chọn ngày thích hợp làm pháp sự.
Sau khi pháp sự chính thức bắt đầu, thân thể của người bị đổi mệnh sẽ xuất hiện triệu chứng chóng mặt. Theo tiến triển của pháp sự, tình trạng thân thể của người bị đổi mệnh sẽ ngày càng tệ hơn, nghiêm trọng nhất người đó có thể rơi vào trạng thái hôn mê. Sau khi pháp sự hoàn thành, thuật đổi mệnh xem như thành công rồi.”
Tiêu Hề Hề lấy con búp bê từ tủ cạnh giường.