Trúc mã luôn miệng chê tôi nói nhiều, nói rằng tôi không ra dáng con gái chút nào. Hắn ta còn bắt tôi bắt chước "hoa khôi" dịu dàng của trường.
Ai ngờ vị hoa khôi ấy lại cứ chăm chăm nhìn vào môi tôi, như thể đang toan tính điều gì.
"Nghe nói cậu nói nhiều đến độ... người câm cũng phải lên tiếng?"
Rồi cô ấy nhờ tôi một việc: chọc ghẹo thằng em tự kỷ của mình. Hứa sẽ trả một nghìn cho mỗi câu nó thốt ra.
Hoa khôi vẫn còn non nớt lắm, không biết rằng... kẻ "tà đạo" như tôi có chiêu trò riêng!
Tôi bước đến cuối lớp, gõ nhẹ vào bàn của nam sinh đang im lìm.
"Không định giải thích với mọi người sao? Chuyện hôm qua cậu liếm chân tôi lúc tôi ngủ?"
Cậu ấy ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt băng giá bỗng nứt vỡ ra.
"Tôi không có!"
Tôi quay sang hoa khôi, nhoẻn miệng cười:
"Trả tiền đi bé!"