1.
Haiz, thực ra thì lần đầu gặp gỡ giữa tôi và Trần Quyển khá là xấu hổ.
Hôm đó là ngày khai giảng, tôi vào một cửa hàng tiện lợi đối diện trường để mua một phần oden (món xiên kèm theo nước hầm ở trong cốc) làm bữa sáng.
Tôi yên vị trong khu vực ăn uống, vừa cầm xiên que lê, đang chuẩn bị ăn xiên cá.
Bất ngờ nhìn thấy có vật gì đó đen đen thoáng qua.
Hóa ra là một chiếc ví đen rơi ngay trước mặt tôi.
Tôi ngó nghiêng một vòng, chỉ thấy trước mặt có một nam sinh cao ráo mặc đồ đen.
Tôi đoán chắc cậu là chủ của chiếc ví kia.
Với tinh thần "nhặt được của rơi trả người đánh mất", tôi liền nhanh chóng nhặt ví lên,
phóng ra như gió đồng thời túm lấy góc áo của cậu ấy.
Ban đầu tôi định gọi: “Bạn ơi, bạn rơi ví kìa!”
Nhưng trong đầu giờ này chỉ toàn nghĩ viên cá, nên lại lỡ miệng: “Cá viên ơi, bạn rơi rồi!”
Lời vừa thốt ra, tôi hóa đá tại chỗ.
Xung quanh vang lên một tràng cười.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ mong mình tang hình hoặc có thể độn thổ.
Trần Quyển quay đầu lại, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp:
“Chúng ta quen nhau sao?”
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, tôi phải thừa nhận, nước miếng tôi không kìm được mà chảy ra từ khóe miệng.
Trần Quyển cậu ta có làn da trắng lạnh, đôi môi đỏ mọng, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi nhếch, sắc bén pha chút quyến rũ, đến nhìn con chó cũng thấy sâu lắng.
Gương mặt chuẩn của kiểu "bạn trai quốc dân".
Bị vẻ đẹp này mê hoặc, tôi nhanh chóng đáp lời:
“Hmm ừ thì chúng ta chưa quen nhau, nhưng trời nóng thế này, một lát nữa sẽ quen ngay thôi.”
“À… Tôi, ý tôi không phải...”
Trong lòng tôi kinh ngạc, vừa định giải thích.
Đột nhiên, một bóng đen phủ xuống, tôi thấy khuôn mặt quyến rũ ấy phóng to ngay trước mắt.
Hương thơm thanh sạch dễ chịu của cậu lan tỏa làm mê hoặc tôi.
Trần Quyển như thể có thể đọc thấu suy nghĩ, nhếch môi nhìn tôi với vẻ hứng thú.
“Vậy ý của cậu là gì?”
Trong tích tắc, suy nghĩ của tôi lại bị chuyển hướng đột ngột.
“Tôi chỉ…ý mà.”
2.
Trời ơi, ai đó cứu tôi với, sao càng giải thích lại càng rối thế này.
Trần Quyển hơi sững lại, đôi môi mỏng nhếch lên đầy thú vị:
“Ra là vậy, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Cậu ấy quay người định bước đi, tôi chợt bừng tỉnh và nhớ đến chuyện chính.
Ví vẫn chưa trả lại!
“Khoan đã——”
Tôi nhấc chân lên phía trước, vừa định ngăn cậu ấy lại.
Nhưng ai mà ngờ được, có những lúc xui xẻo đến nỗi đứng trên mặt đất bằng phẳng cũng có thể vấp ngã cơ chứ.
Thế là, cảnh tượng kinh điển này đã diễn ra.
Chân trái của tôi mắc vào chân phải, cả người không kiểm soát được lao thẳng vào Trần Quyển.
Còn Trần Quyển, vừa nghe tôi gọi "đợi đã" thì đã quay lại rồi.
Rõ ràng cậu ấy cũng không ngờ tới tình huống này, ôm tôi trong tay và mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
“Bốp” một tiếng vang lên nghe đã thấy đau.
Trong cơn hoảng loạn, tôi cũng không biết mình vừa cắn trúng chỗ nào của Trần Quyển, chỉ cảm thấy răng cửa nhói lên, đôi tay siết chặt quanh vòng eo săn chắc của cậu ấy, cả người dán chặt vào cậu ấy, tư thế vô cùng mờ ám, khó nói.
Má tôi áp vào lớp áo mềm mại của cậu, lồng ngực của cậu ấy sao mà rộng lớn, ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ, khiến toàn thân tôi như bị điện giật, tôi cảm thấy những nơi chạm vào cậu ấy đều tê dại.
“Bạn học à, lần đầu gặp mặt mà ôm chầm lấy tôi thế này, không hợp lý lắm đâu nhỉ?”
Giọng cậu trầm thấp, âm điệu dửng dưng mà như thể từng hạt âm thanh nhỏ rung lên bên tai tôi.
Tôi giật mình tỉnh lại, chống khuỷu tay để lấy điểm tựa, lồm cồm bò dậy, cố gắng giải thích:
“À… lúc nãy tôi chỉ không may vấp ngã, tôi không có cố ý.”
Trần Quyển xoa cánh tay nhức mỏi của mình, liếc nhìn tôi một cái, nói: “Ừ, cố ý thì gọi là quấy rối rồi.”
Tôi: “……” Không cần phải nói thẳng như vậy chứ.
“Lúc nãy cậu định nói gì?” Trần Quyển bất ngờ hỏi.
3.
"Hả?"
"À à."
"Cậu…"
Ánh mắt tôi khẽ lướt qua cổ của cậu ấy, rồi đột nhiên giật mình, lắp bắp chỉ tay vào đó:
"Cậu… cổ cậu, chỗ gần xương quai xanh ấy…"
"Sao vậy?"
Cậu cau mày, theo ánh nhìn của tôi mà đưa tay lên chỗ đó.
Ở đó có… dấu răng.
Vị trí này, góc độ này, và độ mới thế này, chắc chắn là do tôi vừa ngã và vô tình đập răng vào.
Tôi đã bảo mà… sao răng tôi lại nhức thế chứ, chắc chắn là va vào đâu đó.
Trần Quyển rút một tờ giấy ra, lau chỗ bị cắn, rồi liếc mắt nhìn tôi:
"Hmm, ôm cũng ôm rồi, cắn cũng cắn rồi, cậu xem trong sạch của tôi bị cậu phá hủy hết rồi."
"Nói đi, cậu định chịu trách nhiệm với tôi thế nào đây?"
4.
Hả...nghiêm trọng vậy sao huhu!
Tôi không dám tưởng tượng nữa.
Đơ người mất vài giây, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng, nhanh tay nhét thẳng ví vào túi áo cậu ấy, cố tỏ vẻ tự tin.
"Nhìn xem, dù tôi vô tình 'mạo phạm' cậu, nhưng tôi cũng đã giúp cậu giữ ví rồi, coi như lấy công chuộc tội, được không?"
"Đại nhân rộng lượng không chấp kẻ nhỏ nhen, chúng ta cứ thế hòa, quên đi chuyện này, được chứ?"
Khoan đã… sao nghe có vẻ giống kiểu lời thoại của mấy tên tra nam thế này?
Tôi lắc đầu, cố gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ đó và quay người định chuồn đi luôn.
Nhưng không thể, ông trời không cho tôi đi dễ dàng.
Trần Quyển bỗng túm lấy cổ áo tôi, xách lên như cầm một chú gà con, kéo tôi đứng trước mặt cậu ấy.
"Gây chuyện rồi muốn chạy hả, chân ngắn kia."
Chân… chân ngắn.
Hu hu, sao lại tấn công cá nhân thế này chứ.
Tôi tức mà không dám nói, đối diện với ánh mắt nóng rực của cậu ấy, liền cố cứng giọng lên.
"Chúng ta… chẳng phải đã huề rồi sao?"
"Ai nói với cậu là huề rồi?"
Cậu ta cười lạnh lùng, kẹp ví giữa hai ngón tay, giơ lên trước mặt tôi, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống:
"Cái này vốn dĩ đâu phải là ví của tôi. Vậy còn nói không phải cậu cố tình muốn chiếm tiện nghi của tôi à?"
??!
???!
Vậy là sau một hồi náo loạn, giờ cậu ấy nói với tôi… hóa ra ngay từ đầu tôi đã tìm nhầm người rồi??
Xong đời rồi.
Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch được nữa rồi.
5.
Dù sao cũng không chạy thoát, nên tôi nhắm mắt lại, mạnh miệng:
"Nói đi, cậu muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào!"
"Nhưng phải nói trước! Tiền thì không có, mạng cũng không cho, nếu cậu muốn tôi lấy thân báo đáp thì giá cả sẽ phải khác đấy!"
"Cậu tên gì?"
Trần Quyển mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.
Tôi phản bác ngay: "Tôi có la lối gì đâu!"
"…"
( Đoạn này Trần Quyển hỏi “你叫什么” "Cậu tên là gì?" cũng có thể hiểu là Cậu gọi gì đấy/ Cậu kêu la gì đấy, “叫” nghĩa là "gọi"/ "kêu", nữ chính hiểu lầm nam chính hỏi là “Cậu kêu la gì đấy” nên trả lời như vậy. Mình muốn để là “Tôi có la lối gì đâu” để cho tạo cảm giác hài hước.)
Im lặng vài giây, có vẻ như cậu ấy bị chọc tức đến bật cười, nhấn từng từ:
"Tôi hỏi cậu… tên là gì."
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy, lòng đầy lo lắng:
"Cậu muốn biết tên tôi làm gì?"
Cậu nhìn tôi, bình thản đáp:
"Cậu nghĩ xem làm gì?"
"Tôi không biết."
Tôi giả vờ ngây ngô, cố ý như vậy, vì biết nói tên ra thì chắc chắn cậu ấy sẽ tìm tôi tính sổ.
"Thật không biết?"
Trần Quyển nheo mắt, giọng kéo dài đầy lười biếng:
"Vậy để tôi nói cho nhé?"
Hu hu, tôi cảm giác như mình đang bị thế lực đen tối đe dọa.
Cậu ấy nhìn tôi, cố tình kéo dài từng chữ:
"Tôi——"
"Khoan đã!"
Tim tôi đập loạn xạ, vội vàng ngắt lời:
"Tôi, tôi tên là Lưu Liên Tố!"
Cậu nhướn mày hỏi: "Lớp nào?"
"Khối 11 lớp 5."
Sợ hãi trước thế lực đen tối, tôi bịa ra một cái tên và lớp học nào đó, đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy khi nói dối.
"Lưu… Liên… Tố."
Trần Quyển thì thầm, nở nụ cười nửa miệng, lời cậu ấy như rắn độc dụ dỗ:
"Cậu đừng lừa tôi đấy nhé."
"Nếu không, lần sau tôi mà bắt gặp cậu, thì sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu."
6.
Tôi học khối 12 lớp 3 đó là lớp chuyên khối tự nhiên, hôm nay mới khai giảng mà lớp đã vô cùng náo nhiệt.
Hàng ghế sau, gần cửa sổ.
Chính là "quê hương" của tôi.
Vừa thấy tôi bước tới, Lâm Mặc - bạn bàn trên của tôi - đã giật mình la lên một tiếng:
"Trời ơi, Tư Tư, sao cậu lại đi kiểu tay chân cứ đều nhau thế này!"
Tôi tối sầm mặt mày, suýt chút nữa thì vấp ngã.
Vừa ngồi xuống, Lâm Mặc liền quay lại, chống cằm, vẻ mặt si mê nói với tôi:
"Tư Tư, cậu biết không? Lớp mình sắp có một học bá đẹp trai chuyển vào đấy!"
Trong lòng tôi còn đang bận nghĩ đến chuyện xấu hổ vừa nãy, đến mức chỉ muốn cuốn gói đồ mà trốn khỏi Trái Đất ngay trong đêm, nên cũng trả lời qua loa.
"Ồ, nam hay nữ?"
Lâm Mặc giận dỗi: "Tư Tư, cậu có thể bớt thờ ơ đi không!"
"Nghe bảo bạn mới học rất giỏi, điểm các môn tự nhiên được 290 lận! Trong lớp chỉ còn chỗ bên cạnh cậu còn trống thôi, cậu không thấy háo hức sao…"
Tôi cắt ngang, mỉm cười đáp:
"Cậu biết mà, hạt kê chẳng dành cho lợn nuốt đâu."
Mà tôi, chính là "con lợn" đó.
Tuy là ủy viên học tập và đứng trong top của khối, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn hay nói rằng tôi tính cách quá "nhí nhố," ai mà ngồi gần sẽ bị tôi làm ảnh hưởng.
Vì thế, thầy đã quyết định đẩy tôi về hàng ghế cuối với tội danh "gây nguy hại cho an toàn công cộng."
7.
Chuông báo hết tiết tự học buổi sáng vừa vang lên, tôi liền gục đầu xuống bàn ngủ bù.
Cốc cốc cốc.
Có ai đó đưa tay gõ lên mặt bàn tôi.
Giấc mơ đẹp bị quấy nhiễu, tôi cố nén cơn giận mà mở mắt ra.
Ánh mắt tôi từ từ ngước lên, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy người trước mặt, tôi đơ người ra như một dấu chấm than khổng lồ.
Trong tầm mắt, Trần Quyển đứng trước bàn tôi, mặc bộ đồng phục sạch sẽ mới tinh, đeo chiếc cặp sách đen bên vai, cao ráo, thanh tú.
"Cậu Lê Tư, mình là bạn ngồi cùng bàn mới của cậu, Trần Quyển."
"Lần đầu gặp mặt, mong cậu giúp đỡ nhiều."
Trần Quyển cố ý nhấn mạnh mấy từ "Lê Tư, lần đầu gặp mặt," nhướn mày nhìn tôi, cười đầy vẻ vừa xấu xa vừa quyến rũ.
Cậu ta đang chọc ngoáy tôi, tuyệt đối là cố tình!
Lòng tôi lạnh ngắt.
Đây rốt cuộc là mối nghiệt duyên gì chứ!
Lúc ấy tôi nào có nghĩ sẽ còn gặp lại cậu ta, nên mới bịa đại một cái tên.
Giờ thì hay rồi, không những tìm ra tôi, mà còn trở thành bạn cùng bàn với tôi.
Thế giới này thật kỳ diệu, đến cái vỏ ốc thần kỳ cũng chẳng thể nào kỳ diệu hơn thế.
Nhưng mà, cậu ta sẽ không thật sự đến để trả thù tôi đấy chứ?
Không lẽ người này ác đến mức muốn đánh tôi sao?
Tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh.
Người xưa có câu, "giơ tay không đánh người cười với mình."
Thế là tôi ngẩng đầu lên, đan hai tay lại đặt trên bàn, nở nụ cười rạng rỡ và thân thiện nhất có thể.
"Đúng vậy, cậu Trần, gặp nhau là có duyên, từ giờ chúng ta là bạn cùng bàn rồi, nhất định phải… đoàn kết thân ái, hòa thuận với nhau."
Lê Tư, giỏi lắm!
Bốn lạng đẩy ngàn cân, logic chặt chẽ, không có gì sơ hở!
Lê Tư, mày đúng là một thiên tài!
Trong lòng, tôi tự cho màn trình diễn của mình điểm 9,99.
Nghe tôi nói xong, Trần Quyển thản nhiên kéo ghế ngồi xuống chỗ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi, trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ đầy mê hoặc.
"Đúng là giữa bạn bè phải đoàn kết thân ái."
"Nhưng mà, cô bạn nhỏ, cậu có biết tôi sẽ làm gì khi không vui không?"
Tôi hồi hộp nuốt khan, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhìn cậu ta:
"Cậu… cậu không được đánh tôi, như vậy là phạm pháp đấy!"
"Đánh cậu?"
Cậu ta lắc đầu, đuôi mắt khẽ nhếch lên với nụ cười tinh quái, đầy ý tứ.
"Tôi không có hứng thú đánh con gái."
"Nhưng tôi có thể làm cậu khóc – kiểu hợp pháp cơ."