1
Thanh âm của phu quân ta – Tĩnh Ninh hầu Cố Sanh- không ngừng truyền tới từ phía ngoài cửa sổ phòng sinh, kèm theo những tiếng khẩn cầu đầy bi thương của cô nương kia.
Ai không biết còn tưởng hầu phủ phu nhân là ta đã ch3t rồi đấy.
Tì nữ Xuân Lâm che lỗ tai ta lại: “Phu nhân, ngài đừng nghe, lúc này ngày nhất định không thể tức giận, sẽ lưu lại mầm bệnh”
Nhìn hốc mắt đỏ bừng của nàng, ta thở dài trong lòng.
Ta dĩ nhiên là biết, sau khi sinh không thể tức giận.
Kiếp trước ta đột nhiên bị chọc cho giận dữ. Ta sinh song thai vốn đã gian khổ, lại chịu ủy khuất vì bị phu quân phản bội, vừa tức hắn ứ/c hi:ếp người quá đáng, thiếu chút nữa đã mất mạng.
May mà phụ mẫu lo lắng ta vượt cạn khó khăn, mang theo nhân sâm trăm năm đến thăm, mới có thể giữ lại một cái mạng cho ta.
Tuy vậy, sức khỏe của ta vẫn cứ dần dần suy bại.
Dù có nhà mẹ đ/ẻ liên tục đưa tới đồ tẩm bổ, ta cũng không thể cố gắng sống được tới mùa đông năm sau.