13
Tôi không thèm để tâm đến hành động của Lương Đình Sinh, sau khi sắp xếp công ty đâu vào đấy, tôi quyết định đi du lịch một chuyến. Thời còn trẻ tôi từng ước mơ được đi Tây Tạng, thế nhưng về sau có quá nhiều chuyện quấn chân, kết quả là đến giờ vẫn chưa thể hoàn thành giấc mơ.
Bây giờ cuối cùng đã được rảnh rỗi, tôi dự định thực hiện ước mơ thời thơ ấu của mình.
Tháng 4 năm nay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Thành Đô, tôi lập tức lên kế hoạch tự lái xe đi Tây Tạng. Ngày khởi hành, bên ngoài cửa sổ là cánh đồng rộng lớn và từng dãy núi đồi nhấp nhô, ánh bình minh trải khắp một vùng hoang dã.
Điểm dừng đầu tiên của tuyến 318 Tây Tứ Xuyên là Khanh Định, từ Thành Đô lái xe khoảng nửa giờ, nếu ở lại đây một ngày thì có thể nhìn thấy Mộc Cách Thố trong bộ Bản tình ca Khang Định. Đứng cạnh hồ nước trên đỉnh núi cao 3780 mét, những ngọn núi tuyết sẽ như trải dài ngay trước mắt.
Khi đi ngang qua trấn cổ Lặc Thông và làng Thiên Hộ Tràng từ Thành phố trên không, tôi gặp được một vài người trẻ tuổi nói chuyện hợp cạ trong quán rượu, sau mấy chén nhiệt tình kính thanh xuân, mọi người tiếp tục theo đuổi đoạn lữ trình tiếp theo của mình.
Một đường vừa đi vừa dừng, cuối cùng tôi cũng bắt gặp những người chung chí hướng, có khi là một nhà ba người, đôi khi là người đi du lịch một mình giống tôi, cũng có người dẫn theo người yêu cùng đi du lịch khám phá Tây Tạng.
Tôi không giới hạn thời gian chặt chẽ cho mình, thường là muốn đi thì đi muốn nghỉ thì nghỉ, có đôi khi khám phá ra một cánh đồng cỏ rộng lớn, tôi sẽ dừng xe lại lẳng lặng ngồi nghỉ chân hồi lâu.
Vào ngày chạy xe đến Lãnh Dát Thố để xem dãy núi Nhật Chiếu Kim Sơn, tôi nhận được điện thoại từ Lâm Tự Nam. Mặt trời dâng lên, ánh sáng như dát vàng khắp dãy núi tuyết Cống Dát, giọng nói của anh cũng vang vọng bên tai: “Đường Anh, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Ánh mắt tôi dán chặt lên đỉnh núi, lúc đó cả thế giới như yên lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch. Đột nhiên tôi cảm thấy thế giới vô cùng rộng lớn, còn những người sống bên trong nó lại cực kỳ bé nhỏ.