5
Trước khi rời Hong Kong, tôi đi gặp mẹ Lương Đình Sinh chào tạm biệt, đó là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán, uy danh một cõi.
Năm đó bà không thích tôi, ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu. Lương Đình Sinh lại bất chấp tất cả mà cưới tôi, gần như cắt đứt mọi quan hệ với người nhà. Về sau tình hình dần dần hòa hoãn hơn, thỉnh thoảng bà còn gọi Lương Đình Sinh đưa tôi về nhà ăn bữa cơm.
Đến năm thứ ba tôi mới biết, Lương Đình Sinh vì muốn làm dịu quan hệ giữa tôi và mẹ hắn mà sau lưng đã làm không ít chuyện.
Mỗi ngày hắn nhờ người cưu mang mình ở Bắc Kinh là bà ngoại nói tốt về tôi, nói rằng thời đó hai bà cháu ở Bắc Kinh sống rất khó khăn, may mắn có cô bé hàng xóm trong ngõ nhỏ thiện tâm nhiều lần tương trợ.
Hắn cũng thường xuyên dò hỏi về sở thích của mẹ mình, dùng danh nghĩa tôi làm mấy việc hiếu thuận, còn thường xuyên tâng bốc về bản lĩnh của tôi. Hắn kể rằng năm nào thành tích tôi cũng đứng thứ nhất ở đại học Bắc Kinh danh giá, chưa rời khỏi ghế nhà trường đã dẫn dắt mấy chục người thành lập công ty, rất có phong phạm của mẹ thời còn trẻ. Hắn còn kể năm tốt nghiệp, tôi từ bỏ việc học lên cao ở nước ngoài, một mình trở về Long Hanh cùng hắn, cực kỳ giỏi.
Tôi không đành lòng nhìn hắn vất vả, sau lưng lại không có thân thế mà nhà họ Lương vừa ý, chỉ có thể liều mạng thúc giục bản thân mau chóng trưởng thành.
Trên đời này có rất nhiều người có thể khiến bà ấy vui vẻ, tôi càng không cần phải làm những việc đó, mà nên làm bổn phận nên có của một người con dâu.
Thế cho nên mấy năm nay, tuy bà ấy vẫn không thích tôi, mỗi lần gặp cũng nghiêm mặt không cười, nhưng dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ gì cũng đều nghiêm mặt cầm tay chỉ dạy cho tôi, từ phong cách ăn mặc, nghệ thuật giao tiếp xã giao đến thái độ đối nhân xử thế. Tôi luôn đi theo học hỏi bà ấy, dần dần đã trở thành một Đường Anh có thể đứng vững gót chân một mình.
Bà ấy không thừa nhận tôi, nhưng cũng không phủ nhận thân phận của tôi.